truyện Ngắn: Chàng trai lạnh lùng và cô bé thổi kèn hamonica.


Chàng trai lạnh lùng và cô bé thổi kèn hamonica.
Không ngờ trong thế giới nhộn nhịp và tấp nập của cuộc sống này lại có không ít những người giống như tôi lại sợ tiếng ồn ào, náo nhiệt của của thành thị. Cũng giống như một ai đó trong số họ tôi đang lê bước trên mọi ngả đường tìm kiếm cho mình một điểm dừng chân thích hợp. Ở nơi đó chỉ có sự yên tĩnh và những cơn gió thoảng những chú chim vội trao những tiếng hát chỉ vậy thôi!.

Ngày hôm nay, lang thang và bước đi đến một góc công viên mà tôi đã tìm được sau những ngày trốn chạy. Vội dừng bước và rút vội cuốn sách mà tôi đọc dang dở ngày hôm trước vội vứt chiếc ba lô sang một bên và ngồi xuống bên chiếc bóng dưới gốc cây cổ thụ già. Nhưng dường như có ai đó đang phá hỏng đi không khí yên tĩnh của ngày hôm nay bằng những điệu nhạc nghe buồn đến nao lòng phát ra từ tiếng kèn hamonica. Điệu nhạc ấy khiến mặt tôi nóng ran. Không phải vì đang cùng với tâm trạng với người thổi ra điệu nhạc ấy. Mà vì tiếng nhạc đã phá tan đi sự tĩnh lặng vốn có của nơi này. Tôi chợt nghĩ chắc có tên nào lại muốn phá rối đây?. Nếu phát hiện ra được thì hắn chắc chắn sẽ chết với tôi. Vác chiếc ba lô lần theo những nốt nhạc và rồi tôi chợt dừng bước trước chủ nhân cũa điệu nhạc ấy. Không thể nào tin được kẻ phá hoại không gian yên tĩnh ấy lại chính là một cô bé vô cùng dễ thương với mái tóc dài, làn da trắng, khuôn mặt hình trái xoan trông có vẻ rất dễ thương và đáng yêu. Chợt vội bước về chiếc ghế đá ở phía trước cách chỗ cô bé ấy ngồi không xa nhưng sao trong đầu tôi cứ hiện lên những câu hỏi. Tại sao ở nơi này lại có một cô bé dễ thương đến như thế? Có phải cô ấy cũng giống như mình đang trốn chạy sự náo nhiệt của cái thành phố này hay không?. Mà tại sao cô bé lại thổi những điệu nhạc làm nao lòng người đến như thế?.
Và rồi thế là ngày nào tôi cũng ghé qua góc công viên này để được nhìn thấy cô ấy và giải đáp những thắc mắc mà mình muốn biết.
***
- Tôi không vui thì có liên quan gì đến cậu?.
-Tôi quan tâm thì mới hỏi thăm vậy thôi! Làm gì mà ghê dữ vậy.
Tiếng cãi vã của một ai đó lại vô tình phá đi cái không gian tĩnh lặng nữa không biết?. Đã trốn lên sân thượng của cái trung cư cao nhất thành phố này rồi! mà cũng không được yên nữa. Sao muốn trốn cái náo nhiệt, ồn ào của cái thành phố này lại khó đến thế. Tôi vội ngóc đầu lên xem ai lại đang phá vỡ không gian yên tĩnh của tôi. Nhưng rồi tôi lại phải bất ngờ chập 2 bởi người ấy lại chính là cô bé hôm trước.Tuy hơi ngạc nhiên và tò mò những chuyện của cô ấy nhưng không hiểu sao tôi lại vác chiếc ba lô của mình vội vã bước đi tìm kiếm một nơi khác yên tĩnh hơn. Nhưng những dấu hỏi lớn trong đầu tôi vẫn đặt ra với cô ấy. Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?. Tôi chợt thấy mình hơi vô duyên khi đang suy nghĩ quá nhiều về chuyện của người khác. Vã lại không quen biết tò mò để làm gì?. Mình đúng là đồ nhiều chuyện.
***  
Hôm nay, đi học cũng như thường lệ chỉ có khác biệt là sẽ có một nhân vật mới xuất hiện và gia nhập cái lớp nổi tiếng là phá nhất trường này. Chỉ có điều không biết là nam hay nữ thôi!. Tiếng la hét kèm những lời nói suy đoán của bọn con trai cũng như bọn con gái trong lớp về nhân vật mới sao mà cứ xôn xao náo nhiệt làm cho cái lớp ồn càng trở nên ồn hơn. Và những giây phút mà mọi người chờ đợi cũng đến. Sao lại im ắng thế nhỉ?. Chứ mọi lần là đã nhao nhao lên cười nói ồn ào lắm mà. Lạ thật! đúng là điều kì lạ đang đến với cái lớp này. Vội ngẩn mặt lên xem tình hình có gì không mà tụi nó lại im đến thế. Bất ngờ thay trước mắt tôi là một cô bé trông có vẻ mặt quen quen nhỉ. Vội lấy chiếc mắt kính từ trong túi ra để nhìn xem đó là ai. Tôi không thể tin nổi vào mắt của mình nữa. Có lầm không vậy cô bé phá hoại sự không gian yên tĩnh của tôi đây mà.Tôi cứ tưởng là đang mơ cơ chứ không thể nào tin được. Tiếng thầy giáo nói to và dõng dạc “ đây là Phương bạn mới của lớp chúng ta. Từ nay bạn ấy sẽ học ở lớp mình, các em nhớ giúp đỡ cho bạn ấy nhé!”.
Ánh mắt của thầy dường như đang dò xét tìm một chỗ thích hợp cho cô ấy thì phải. Bỗng thầy nói lớn “ Phương em đến ngồi kế Hoàng ở bàn ba nhé!”. Ôi! Trời không ngờ tôi lại phải ngồi chung với cái người mà chuyên gia phá hoại sự yên tĩnh của chính mình. Đúng là bất ngờ thật.
Nhìn cô bé, à! Mà không người bạn mới của tôi mà tôi như muốn chết ngất. Và rồi! cô ấy quay sang nhìn vào mắt tôi nở một nụ cười thân thiện và ngỏ lời tỏ vẻ như muốn làm quen. “Chào bạn, mình là Phương rất vui được làm quen. Còn bạn tên gì vậy?”. Theo thường lệ sau khi một người nào muốn tỏ ý làm quen một ai đó và đặc biệt với sự ngỏ lời của một người đẹp như cô ấy thì ai cũng phải sẵn lòng đáp lại. Nhưng đối với tôi một chàng trai như mắc phải một căn bệnh tự kỉ thì ngược lại. Chỉ nhìn cô ấy với một ánh mắt lạnh lùng. Có lẽ sự im lặng và ánh mắt của tôi làm cho cô ấy quê nên vội vàng nói vọng lên bàn phía trên làm quen mọi người.
*** 
Và rồi! vào một ngày đẹp trời cũng tại góc công viên này chi có tiếng lao xao của gió, tiếng thánh thót của những chú chim sâu đang hát ca lượn múa. Nhìn về phía hàng ghế nơi cô ấy vẫn hay thường ngồi thổi ra những điệu nhạc buồn khiến cho người ta phải chạnh lòng và vội rơi nước mắt. Chợt có người đập vai tôi từ phía sau và nói lớn: “hồi nãy bạn làm rớt đồ nè!”. Tôi vội ngước mặt lên xem đó là ai thì lại thật bất ngờ. Đó chính là Phương , nhìn thấy tôi cô ấy cũng rất ngạc nhiên và nói lớn. “cậu cũng ra đây hóng mát à!”. Tôi không đáp trả câu hỏi của cô ấy mà chỉ nói đúng hai từ “cảm ơn” rồi vội đứng dậy bỏ đi. Hành động của tôi làm cho cô ấy bất ngờ và dường như rất bực. Phương đuổi theo tôi và chặn đường nói lớn “ít nhất cậu cũng phải trả lời câu hỏi của tôi chứ. Đó là phép lịch sự tối thiểu của một con người”. Trước câu nói của cô ấy mặt tôi dường như đã đỏ lên vì quê trước một cô gái mạnh bạo như vậy. Và đó là lần đầu tiên có một người con gái dám chửi thẳng vào mặt tôi như thế.Tôi vội đáp khẽ “cảm ơn cậu. vì điệu nhạc mà cậu thổi mỗi ngày đã làm mất đi không khí yên tĩnh tại nơi đây!”. Lời đáp trả như muốn trêu trọc cô ấy, một người kì lạ…
Trước lời nói của tôi Phương dường như rất bất ngờ và hỏi lớn “sao cậu biết tôi hay đến đây thổi nhạc. Hay là cậu theo dõi tôi…” gương mặt cô ấy bây giờ dường như rất khác. “xí… ai thèm theo dõi cậu. Chỉ là vô tình thôi! Nhưng điệu nhạc của cậu không có gì hay cả. Chỉ là những điệu nhạc cướp đi nước mắt của người khác mà thôi!” tôi nói như muốn chăm chọc cô ấy. “ờ! Vậy mà cũng có người nghe đó thôi!”. Tôi vội đáp lại “ờ. Thì tại nó cứ lọt vào tai người ta chứ bộ. Nhờ ai đó đấy…Nhưng nếu thay một bản nhạc buồn thành một bản nhạc vui thì sao nhỉ? Chắc là hay lắm nhỉ?.” Tôi nói như muốn cô ấy thay những bản nhạc nao lòng của chính mình.
***  
Kể từ cái ngày sau đó tôi và cô ấy không hiểu sao đã quen nhau dường như thân thiết lắm. Nhưng chúng tôi không hiểu tại vì sao chúng tôi lại quen thân đến thế. Đến nỗi những người bạn trong lớp phải bất ngờ. Vì trong lớp không ai dám làm quen với một người lạnh như băng và khó gần giống như tôi. Chỉ có người ấy là dám quen thôi!. Và chúng tôi dường như đã trở thành một cặp bạn thân luôn chia sẽ những niềm vui, nỗi buồn cho nhau để nhận lấy những lời an ủi, động viên từ chính người bạn của mình. Cũng chính nhờ vậy mà tôi biết được đằng sau những bản nhạc ấy chính là những nổi buồn bất tận về một cuộc đời bất hạnh của chính cô ấy. Nhìn cô ấy cười gượng trên khuôn mặt dấu đi những nổi lòng của chính mình sao lòng tôi đau xót vô cùng. Nhưng có lẽ cô ấy đã cố giấu những giọt nước mắt ấy sâu tận đáy lòng của chính bản thân mình. Mà dường như cố che dấu và chạy chốn những nỗi lòng của mình thì những hàng nước mắt ấy lại tuôn rơi vội vã và lướt qua hàng mi một cách nhanh chóng. Không thể nào khác hơn tôi khẽ nói “ Mình sẽ cho cậu một bờ vai để giải bày những tâm tư chôn dấu bấy lâu trong lòng mình. Hãy khóc và khóc thật lớn để xua đi những niềm đau, những nỗi buồn của quá khứ”.Phương  đã chấp nhận tựa vào vai tôi và khóc òa như một đứa bé chưa bao giờ được khóc.
Và sau cơn mưa nước mắt cô ấy dường như rất khác khi không còn thổi những bản nhạc buồn như xưa nữa mà ngược lại thay vào đó là những bản nhạc dịu êm, lắng động của những khúc tình mới chớm nở. Và điều mà cô ấy khiến tôi vui và bất ngờ nhất là lời nói mà cô ấy đã khẽ vội trao vào đôi tai của tôi “bạn có thể cho mình một bờ vai rộng những lúc buồn suốt quãng đời này hay không?”. Hơi nghạc nhiên nhưng và sửng sốt với lời nói của cô ấy tôi khẽ đáp lại trong điệu nhạc tình ái mà cô ấy đang thổi tại nơi góc công viên quen thuộc  mà cái lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau hòa vào tiếng chim hót vang “được chứ”…
Hoàng tử cô đơn
GiNo Thiên Vương

Penulis : GINO THIEN VUONG ~ Sebuah blog yang menyediakan berbagai macam informasi

Artikel truyện Ngắn: Chàng trai lạnh lùng và cô bé thổi kèn hamonica. ini dipublish oleh GINO THIEN VUONG pada hari Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011. Semoga artikel ini dapat bermanfaat.Terimakasih atas kunjungan Anda silahkan tinggalkan komentar.sudah ada 0 komentar: di postingan truyện Ngắn: Chàng trai lạnh lùng và cô bé thổi kèn hamonica.
 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét