Dẫu Sao đi chăng nữa! Anh Vẫn Yêu Em




      Hôm nay, nghe vài cái radio mà lòng chợt buồn man mác. Phải chăng nó quá đúng tâm trạng của mình lúc này, mình đã ẩn trốn thật lâu trong những ngày mùa lạnh giá quặng thắt con tim nhỏ bé này!.


     Và rồi! lại là một sự trùng hợp tình cờ của những sự tình cờ, khi vô tình nghe được những khúc nhạc bâng quơ, những bài hát xuyên thấu trái tim này. Nó bơi móc quá khứ và làm con tim anh tổn thương thật nhiều!, thật nhiều đáng lẽ ra phải mãi lắng nghe khúc ca vu vơ Hy Vọng như ngày nào. Nhưng không anh đang lạc vào một cái thế giới gì đó thật khác lạ. Và rồi! anh chợt nhận ra tâm trạng hiện giờ của mình thật sự không bình thường!


     Từ tình cờ này rồi lại đến tình cờ khác! khi anh  lại đọc được entry của một người không quen với cái tên "Giữa muôn ngàn nỗi nhớ...!" . Nó khiến mình có những cảm xúc dâng trào trong nỗi nhớ, nỗi mơ hồ về em. Những kí ức chợt ùa về! ngày nào ta còn bên nhau trao cho nhau biết bao nhiêu kỉ niệm. Nước mắt anh chợt tuôn trào lặng lẽ lúc nào mà anh cũng không hề hay biêt!. Phải chăng bài entry ấy đã đụng chạm đến tâm trí anh! hay đụng chạm đến lòng sĩ diện, trái tim hay một thứ gì khác mak anh lại trở nên như vậy.

     Cố nín và chợt khe lau những giọt nước mắt thôi tôi ơi! ngày mai cuộc sống lại khác! lại vươn trên mi ai nó một nụ cười và rồi chợt cướp đi những nụ cười đó! lòng ai đó chợt quặng thắt con tim này từng ngày! từng giờ, từng phút, từng giây...

     Yêu nhau chi để rồi! mãi đớn đau thật nhiều!.Và để rồi! khi chia xa anh cố tỏ ra im lặng! còn em thì cố buông những lời chua chát sau lưng anh!. Anh biết nhưng đành câm lặng vì em, vì em đó em biết không?. Vì trái tim này không muốn em sẽ đau thắt giống như anh!. Anh thương em, thương em rất nhiều mặc dù cái gương mặt tôi cứ tỏ ra lạnh lùng! tỏ ra không quan tâm em. Khi em đến gần an!, khi em bước bên anh, anhtỏ ý không thích em đứng bên cạnh, cầm tay anh, nắm tay anh bước đi trên con đường của ngày dài!. Bởi vì anh lo lắng cho em. Anh lo lắng cho hạnh phúc của hai chúng ta!. Đêm về anh lại chăn trở suy nghĩ làm sao để xây đắp một hạnh phúc vững chắc nhất của em và anh. Những lúc suy nghĩ thật nhiều anh hay bắt bẻ em mọi thứ từ điều này đến điều khác, từ chuyện lớn đến chuyện bé!. Vì anh muốn em hoàn hảo nhất, tuyệt vời nhất. Và khi xa anh đi chăng nữa thì em vẫn là một người hoàn hảo, thật sự hoàn hảo trong mắt mọi người!.

     Nhưng khi chưa làm gì được cho em thì em đã cho anh một niềm đau thật sự. Em muốn chia tay và bước đi với một cuộc tình mới, một cuộc tình mà em cho là hạnh phúc, cho là sẽ bền vững. Ngày em nói chia tay làm lòng anh quặng thắt lại muốn biến mất khỏi thế giới này mãi mãi và mãi mãi. Để cố vơi đi những suy nghĩ đó anh  đã tìm đến một nơi mak ít khi nào người ta muốn bước đến dù cho chỉ một lần. Nơi đó là ranh giới của sự sống và cái chết, của những đau thương. Anh mới chợt ra rằng : " trên thế giới này không có gì đau hơn là mất đi người thân, mất đi con người mà mình yêu thương!, mà mình hằng kính trọng". Nhìn người ta chợt khóc thảm thiết khi nhìn người thân mình lìa xa cõi đời này!. Anh cũng ngậm ngùi rơi nước mắt theo, không hiểu vì sao không hiểu tại sao anh lại có cái cảm giác như vậy nữa. Một ngày ngồi nơi đó thôi!anh mới chợt nhận ra rằng: “không có gì quý hơn tình yêu thương mà mình dành cho người mình yêu nhất. Nhưng sao tình yêu của tôi cho đi  mà không bao giờ nhận lại được nếu có thì cũng chỉ trong thoáng giây mà thôi!”.

     Anh yêu em và cũng chỉ biết yêu em thật nhiều! những câu nói của em sao lại in đậm vào trong trái tim anh đến như thế?. Anh đang tương tư và phân vân với cảm xúc của mình. Anh không biết cảm giác của mình giờ đây như thế nào nữa. Anh đã lạc phương hướng mất tiêu rồi!. Mất tiêu rồi em ạ! Anh không hiểu sao mình lại như vậy nữa. Anh bỏ tất cả mọi thứ để chạy theo em, chạy theo cái cuộc tình nhỏ bé của em trong vô vọng.

     Anh cố quên, cố quên hình bóng em, không muốn quan tâm đến em . Nhưng sao anh lại như thế cứ mãi dõi theo bước chân em và người ấy!. Anh lo cho em từng ngày trong nỗi nhớ !. Dẫu chỉ là nhìn em trong một góc nhỏ nào thôi! thì anh cũng đã hạnh phúc lắm rồi!. Em biết không? từng ngày không em anh tưởng anh sẽ không bao giờ nhớ em cơ đấy!. Anh chìm sâu trong cái ảo tưởng hạnh phúc của mình!. Nhưng anh không thể nào quên được em, em biết không?. Bởi anh làm sao quên được cái cảm giác lần đầu tiên anh chợt hôn trộm má em ở nơi có rất nhiều người!. Và lẵng lặng bỏ em lại phía sau.  Anh ngước nhìn theo em, đôi má em ửng hồng. Vì ngại ngùng trước một đám đông đang nhìn em. Và em gạt anh đôi đũa của em đã đánh rơi mất rồi! em muốn anh đúc cho em ăn. Anh ngại ngùng nhưng vẫn cố, cố đúc cho em ăng từng tí một, miệng anh tươi cười trong niền hạnh phúc của anh và em. Anh biết những giây phút đó chỉ là những phút giây thoáng qua ngắn ngủi của anh và em mà thôi!.

     Vì anh quá ngốc! đã để vụt mất em trong vòng tay, hay phải chăng anh quá vô dụng đã không giữ được em. Những phút giây ở bên em thật sự anh rất vui và hạnh phúc. Nhưng anh vẫn cố kìm nén biểu hiện cái nét lạnh lùng vốn có của anh!. Vì anh muốn giấu nó sâu tận trái tim mình. Bởi vì anh yêu em quá nhiều!. Anh yêu em và anh không thể còn che giấu điều đó được nữa. Anh cố gằng mỉm cười thật nhiều! thật nhiều! và thật nhiều để che giấu đi sự tổn thương của mình!. Nhưng anh không sao che giấu đi được những cảm xúc bâng quơ của anh. Có lẽ, em là người anh yêu đầu tiên gặp mặt và đi chơi . Em là người cũng đem đến cho anh nhiều hạnh phúc nhất!.  Em là người đem đến cho anh những nụ cười và em đem đến cho anh niền tin và sức sống.

     Dẫu trong cuộc đời vẫn còn nhiều người yêu anh, muốn được bước bên anh nhưng sao anh vẫn không màng đến. Anh vẫn mơ đến em và cũng mãi chỉ đến em mà thôi!. Anh điên thiệt rồi! hay anh đang say trong cái ảo giác của riêng mình!. Anh đang lạc vào cái thế giới cô đơn và hi vọng của riêng anh. Hy vọng một ngày nào đó em sẽ quay trở lại!. Một ngày nào đó phải chăng là vậy, anh vẫn tin một ngày nào đó em sẽ trở về bên anh như ngày xưa!. Chỉ nghĩ nhiêu đó thôi lòng anh đã chợt ấm lại và lại hi vọng về mối tình của em và anh!.

     Mặc cho người ta chửi anh là lụy tình, là yếu mềm trong tình yêu khi mãi hi vọng một niềm tin về tình yêu xa vời của em. Anh mặc kệ họ nói sao thì nói dẫu sao anh mãi yêu em và chờ em. Ước gì ! Anh nghe được tiếng nói của em, được nghe em cười, được nhìn thấy em hạnh phúc! và thoàng đâu đó là câu nói em dành cho anh! " vợ yêu chồng nhiều lắm!". Dẫu chăng giờ đây những lời nói ấy sẽ không còn dành cho anh nữa!. Anh biết mà dẫu chăng đó chỉ là cái quá khứ nhỏ bé của tôi mà thôi!. Anh nín lặng trong nỗi nhớ về em và đứng lại nơi một khóc khuất nào đó chợt nhìn và nghĩ về em cái con người mà anh đã yêu thương rất nhiều!. Anh sẽ khuất sau một nơi nào đó âm thầm lo lắng che chở cho em.                                                                              

GiNo Thiên Vương

Penulis : GINO THIEN VUONG ~ Sebuah blog yang menyediakan berbagai macam informasi

Artikel Dẫu Sao đi chăng nữa! Anh Vẫn Yêu Em ini dipublish oleh GINO THIEN VUONG pada hari Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014. Semoga artikel ini dapat bermanfaat.Terimakasih atas kunjungan Anda silahkan tinggalkan komentar.sudah ada 0 komentar: di postingan Dẫu Sao đi chăng nữa! Anh Vẫn Yêu Em
 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét