Tình yêu như
cánh chim mỏng manh bay lang thang trong gió không biết phải đi đâu và về đâu.
Nắng hôm nay nhạt lắm, hoàng hôn cũng chìm trong những áng mây đen cuối trời!. Thời
gian cứ mãi trôi đi trong vô hình, người biết không ?.
Cánh chim mỏng
mảnh cứ mãi bay, mãi bay để tìm một nơi, cái nơi mà cho nó được hạnh phúc, được
mỉm cười, nó được tựa vào bờ vai mềm mỗi khi cô đơn, mỗi khi nỗi buồn tràn về
và mỗi khi đôi hàng mi khẽ rơi những giọt nước mắt.
Nó không biết,
tại sao nó lại thích mưa đến thế?. Đôi lần, nó cũng tự hỏi lòng mình không biết
tại sao nó thích mưa. Nhưng nó chưa bao giờ tìm được câu trả lời cho chính
mình. Có lẽ, mưa làm xua đi cái oi ả của ngày trời nóng bức. Hay phải chăng những
giọt mưa chính là những giọt nước mắt từ
chính cỏi lòng của nó.
Mưa rơi! Mưa
rơi! Không ngớt vào những ngày hè nắng chói chang. Nó vẫn cứ bay, vẫn cứ bay khắp
bốn phương trời để tìm kiếm một thứ gì đó trong vô vọng. Có đôi lần, nó tự hỏi
lòng mình : “ Mình ngốc lắm phải không?”. Cứ mãi kiếm tìm những thứ không thuộc
về mình, để rồi ôm lấy nỗi đắng cay.
Nó nhớ lại
những kỉ niệm đẹp của nó và anh. Những kỉ niệm đẹp mà nó chưa bao giờ lãng quên
trong kí ức. Ngày, tháng bên anh nó vui lắm, nó hạnh phúc lắm, nhưng đôi khi
cũng buồn lắm. Ngày nó phát hiện ra anh có người yêu mới. Nó lặng lẽ đứng ở một
góc đường, không hiểu vì sao nước mắt nó lại rơi!. Nó chỉ biết tim nó quặng đau
từng cơn, như từng mũi kim đâm sâu vào tim. Một lần, hai lần, ba lần, rồi! cả
trăm lần đến nghàn lần.
Đêm mưa, nó
lặng lẽ lang thang ngồi bên góc đường kỉ niệm. Nơi nó và anh lần đầu tiên gặp mặt.
Nó không biết tại sao, tim nó lại đau, nước mắt nó lại rơi và chảy dày trên
khóe mi. Nó cũng không còn nhận ra đâu là mưa, đâu là những giọt nước mắt của
nó nữa. Nó chỉ biết ngồi lại nơi góc đường thân quen. Để rồi! bao nhiêu kỉ niệm
chợt ùa về trong tâm trí nó. Và cũng chính vì những hình ảnh đó, những kỉ niệm
đó, mà nó òa khóc như một đứa trẻ chưa bao giờ được khóc. Phải chăng có ai hiểu
cho nỗi lòng của nó lúc này. Vừa lạnh vừa cô đơn, nó ước gì phải chăng có anh
bên cạnh nó lúc này và anh ôm nó vào lòng để xoa đi cái lạnh như ngày nào thì
hay biết mấy. Nhưng đó chỉ là những ảo tưởng của nó mà thôi! Anh bây giờ, đâu
còn cần nó nữa. Nghĩ đến đây thôi mà nước mắt nó lại rơi!. Nó lại đau, nó lại
nhớ về lời hứa ngày nào của anh với nó. “ Anh sẽ không bao giờ buông tay em, trừ
khi em bỏ anh. Nếu như em bỏ anh, thì anh sẽ mãi mãi cô đơn sống như vậy và
không yêu thêm một ai khác nữa”. Chỉ vì câu nói, vì lời hứa mà nó đã trao trọn
trái tim cho anh trọn cả cuộc đời.
Ngày anh nói
chia tay, trời âm u không một chút nắng, anh đã quên câu nói của anh và lời hứa
của anh tự bao giờ. Bỏ lại nó trong đớn đau, trong tuyệt vọng và cả một cơn mưa
nước mắt.
Người đến
người đi thoảng vô hình
Đâu còn chút
nắng, với bình minh.
Tình mình giờ
đây tựa cơn gió
Bao kiếp yêu
thương vẫn một mình.
Lặng nhìn
gió thổi, mây vẫn trôi!
Đôi ta có
duyên, nhưng chẳng nợ.
Bao nhiêu ước
mơ, đành tan vỡ.
Phố vắng đơn
côi, em vẫn chờ.
P/S: Nếu hai
người yêu nhau thật sự, thì sẽ chẳng dễ dàng buông tay nhau. Dù có bao nhiêu
sóng gió trước mắt phải vượt qua. Trải qua càng nhiều sóng gió và bão tố thì
tình yêu càng bền vững. Nếu yêu nhau thì hãy cùng nhau gìn giữ cái gọi là “ Hạnh
Phúc”. Đừng bao giờ vì cái mới mà quên đi những thứ đã từng gắng bó với mình.
Tuy nó cũ, nhưng nó mang biết bao nhiêu là nghĩa tình.
GiNo Thiên Vương
Hỉnh Ảnh: internet
0 nhận xét:
Đăng nhận xét