Yêu đi rồi khóc!.
Tình yêu như
cánh chim mỏng manh bay lang thang trong gió không biết phải đi đâu và về đâu.
Nắng hôm nay nhạt lắm, hoàng hôn cũng chìm trong những áng mây đen cuối trời!. Thời
gian cứ mãi trôi đi trong vô hình, người biết không ?.
Cánh chim mỏng
mảnh cứ mãi bay, mãi bay để tìm một nơi, cái nơi mà cho nó được hạnh phúc, được
mỉm cười, nó được tựa vào bờ vai mềm mỗi khi cô đơn, mỗi khi nỗi buồn tràn về
và mỗi khi đôi hàng mi khẽ rơi những giọt nước mắt.
Nó không biết,
tại sao nó lại thích mưa đến thế?. Đôi lần, nó cũng tự hỏi lòng mình không biết
tại sao nó thích mưa. Nhưng nó chưa bao giờ tìm được câu trả lời cho chính
mình. Có lẽ, mưa làm xua đi cái oi ả của ngày trời nóng bức. Hay phải chăng những
giọt mưa chính là những giọt nước mắt từ
chính cỏi lòng của nó.
Mưa rơi! Mưa
rơi! Không ngớt vào những ngày hè nắng chói chang. Nó vẫn cứ bay, vẫn cứ bay khắp
bốn phương trời để tìm kiếm một thứ gì đó trong vô vọng. Có đôi lần, nó tự hỏi
lòng mình : “ Mình ngốc lắm phải không?”. Cứ mãi kiếm tìm những thứ không thuộc
về mình, để rồi ôm lấy nỗi đắng cay.
Nó nhớ lại
những kỉ niệm đẹp của nó và anh. Những kỉ niệm đẹp mà nó chưa bao giờ lãng quên
trong kí ức. Ngày, tháng bên anh nó vui lắm, nó hạnh phúc lắm, nhưng đôi khi
cũng buồn lắm. Ngày nó phát hiện ra anh có người yêu mới. Nó lặng lẽ đứng ở một
góc đường, không hiểu vì sao nước mắt nó lại rơi!. Nó chỉ biết tim nó quặng đau
từng cơn, như từng mũi kim đâm sâu vào tim. Một lần, hai lần, ba lần, rồi! cả
trăm lần đến nghàn lần.
Đêm mưa, nó
lặng lẽ lang thang ngồi bên góc đường kỉ niệm. Nơi nó và anh lần đầu tiên gặp mặt.
Nó không biết tại sao, tim nó lại đau, nước mắt nó lại rơi và chảy dày trên
khóe mi. Nó cũng không còn nhận ra đâu là mưa, đâu là những giọt nước mắt của
nó nữa. Nó chỉ biết ngồi lại nơi góc đường thân quen. Để rồi! bao nhiêu kỉ niệm
chợt ùa về trong tâm trí nó. Và cũng chính vì những hình ảnh đó, những kỉ niệm
đó, mà nó òa khóc như một đứa trẻ chưa bao giờ được khóc. Phải chăng có ai hiểu
cho nỗi lòng của nó lúc này. Vừa lạnh vừa cô đơn, nó ước gì phải chăng có anh
bên cạnh nó lúc này và anh ôm nó vào lòng để xoa đi cái lạnh như ngày nào thì
hay biết mấy. Nhưng đó chỉ là những ảo tưởng của nó mà thôi! Anh bây giờ, đâu
còn cần nó nữa. Nghĩ đến đây thôi mà nước mắt nó lại rơi!. Nó lại đau, nó lại
nhớ về lời hứa ngày nào của anh với nó. “ Anh sẽ không bao giờ buông tay em, trừ
khi em bỏ anh. Nếu như em bỏ anh, thì anh sẽ mãi mãi cô đơn sống như vậy và
không yêu thêm một ai khác nữa”. Chỉ vì câu nói, vì lời hứa mà nó đã trao trọn
trái tim cho anh trọn cả cuộc đời.
Ngày anh nói
chia tay, trời âm u không một chút nắng, anh đã quên câu nói của anh và lời hứa
của anh tự bao giờ. Bỏ lại nó trong đớn đau, trong tuyệt vọng và cả một cơn mưa
nước mắt.
Người đến
người đi thoảng vô hình
Đâu còn chút
nắng, với bình minh.
Tình mình giờ
đây tựa cơn gió
Bao kiếp yêu
thương vẫn một mình.
Lặng nhìn
gió thổi, mây vẫn trôi!
Đôi ta có
duyên, nhưng chẳng nợ.
Bao nhiêu ước
mơ, đành tan vỡ.
Phố vắng đơn
côi, em vẫn chờ.
P/S: Nếu hai
người yêu nhau thật sự, thì sẽ chẳng dễ dàng buông tay nhau. Dù có bao nhiêu
sóng gió trước mắt phải vượt qua. Trải qua càng nhiều sóng gió và bão tố thì
tình yêu càng bền vững. Nếu yêu nhau thì hãy cùng nhau gìn giữ cái gọi là “ Hạnh
Phúc”. Đừng bao giờ vì cái mới mà quên đi những thứ đã từng gắng bó với mình.
Tuy nó cũ, nhưng nó mang biết bao nhiêu là nghĩa tình.
GiNo Thiên Vương
Hỉnh Ảnh: internet
Nỗi niềm của em anh có hiểu ?.
Đã biết bao lần em tự hỏi lòng mình,
em yêu Gió hay là em yêu Mây ?. Hay chỉ là những giọt mưa vô hồn xuyên qua mây
và gió. Hình như em yêu Gió và em cũng yêu Mây, có phải chăng em quá tham lam
hay chỉ là những sự yêu thích vui đùa.
Có lần em nói với Gió rằng : “ Em yêu Gió rất nhiều, nhưng em không hiểu vì sao em lại yêu Gió. Chắc có lẽ vì Gió cho em cái ôm ấm áp, Gió cho em những thứ mà em cần”.
Và cũng lại đôi lần em nói với Mây rằng : “ Em yêu Mây, nhưng em cũng không hiểu vì sao em lại yêu Mây đến thế. Em chỉ biết Mây lúc nào cũng biến hóa và bày đủ trò cho em vui, có lẽ vì thế mà em yêu Mây. Đơn giản chỉ thế thôi!”.
Ngày tháng yên bình như những tia nắng của bổi sớm mai xuyên qua từng tán lá, em vẫn cứ say sưa yêu Mây và Gió. Em chưa bao giờ nghĩ em phải chọn một trong hai. Cho đến một ngày cả hai người bắt em phải có sự lựa chọn. Em phân vân, em suy tư, em suy nghĩ không biết sẽ phải chọn ai và đến với ai. Điều này, thật sự quá khó đối với em.
Nhưng sau những suy nghĩ của chính mình, em quyết định mình sẽ chọn Gió, đơn giản chỉ vì anh là người đầu tiên đến với em, một khoảng thời gian khá dài và có cả sự gắn bó. Anh không biết làm em vui, không biết quan tâm đến em nhiều như Mây, nhưng anh có trái tim yêu em chân thành. Còn Mây, em cũng yêu, em cũng thương mây nhiều lắm, đơn giản vì Mây biết pha trò, biết làm em vui, biết lo lắng chăm sóc cho em và rất hiểu em. Có lẽ, vì thế mà em đã ngộ nhận cái gọi là tình yêu đối với Mây. Có lẽ, là như thế!.
Sau khi, chia tay với Mây để trở về bên anh. Trái tim em cũng đã hóa băng phần nào. Đôi khi tự hỏi với long mình rằng : “Mình có buồn không ? mình có sai không ?”. Nhưng mình vẫn tin là mình sẽ chọn đúng. Nhưng không thể nào mà không buồn được, rất nhiều thứ để suy ngẫm về cuộc sống và cả tương lai phía trước của em và anh. Thời gian của em bên anh nhiều khi rất hạnh phúc và đôi khi cũng buồn lắm. Nhưng có điều anh hơi vô tâm và không biết sẻ chia nỗi buồn, không biết khi nào em cần có anh bên cạnh.
Những lúc em buồn, em thường ngồi ở một góc đường nào đó cho vơi đi cái cảm xúc buồn bã đang vây quanh và bám chặt lấy em. Em ước gì có anh ở bên cạnh em lúc này. Nhưng sao mông lung quá! Em vẫn thường nhìn quanh đâu đó, em vẫn hi vọng ở đâu đó, anh sẽ đến ôm em và siết chặt em vào lòng. Nhưng sao em đợi mãi, đợi mãi mà chẳng thấy. Em cứ mãi chìm trong cái suy tư của mình. Gió ơi! Hãy đến bên em đi! Em đang chờ anh mòn mỏi ở phía cuối con đường vắng. Chỉ có mình em, chỉ có mình em mà thôi!...
Thời gian kéo dài, em vẫn suy tư nhưng vẫn nhìn về phía con đường và hy vọng anh sẽ đến bên em, em tin là như thế!. Nhưng cái hy vọng của em dần mất đi, trái tim em chết dần, chết mòn trong cô đơn, trí óc em đầy kín nỗi suy tư. Và em không thể, kìm nén tâm trạng của mình được nữa, em đã bật khóc nhưng vẫn mãi hy vọng anh sẽ đến bên ôm em vào lòng, cho em làn hơi ấm nồng nàn.
Em hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng thật nhiều, những khi cô đơn Họa Mi thường đến bên em, chia sẽ những buồn vui, những cảm xúc làm cho em cảm thấy rất thoải mái, Họa Mi hót cho em nghe, pha trò cho em cười để vơi đi cái nỗi buồn của em và anh. Tháng ngày trôi đi! Em vẫn chờ đợi, vẫn mãi chờ đợi cái gì đến từ anh, nhưng chưa bao giờ em ngừng yêu anh cả. Nhưng sự cô đơn đã làm em nảy sinh tình cảm với Họa Mi, em không chắc có phải là như vậy không nữa.
Ngày em nói chia tay với anh! Để tìm cho mình hạnh phúc mới. Anh níu kéo em lại, anh không muốn mất em, anh không muốn rời xa em. Vì em còn yêu anh, em còn thương anh quá nhiều, nên em chấp nhận quay lại với anh. Dẫu biết là sẽ buồn, dẫu biết nếu quay lại em sẽ có thể trở lai với sự cô đơn trước kia. Nhưng vì yêu anh, em chấp nhận quay lại.
Ngày em trở lại bên anh, em nghĩ em sẽ mãi mãi ở bên anh, nhưng anh vẫn như thế, vẫn bỏ em trong bơ vơ, trong nỗi buồn của chính mình. Em lại nghĩ về nhiều thứ, về tương lai và lo lắng cho anh trong âm thầm. Đôi khi em tự nhìn lại bản thân mình, em không còn là chính em của ngày xưa nữa. Anh đã cướp mất trái tim em. Và em đã thuộc về anh mất rồi! em không suy nghĩ, không ngó ngàn với mọi thứ xung quanh em. Em không muốn yêu thương ai nữa ngoài anh cả.
Em không muốn nhìn quá nhiều người xung quanh em,
em không muốn so sánh họ với anh. Để rồi! em đến bên họ, lầm tưởng với long mình.
Em chỉ biết em yêu anh, còn những người đến bên em, lúc em buồn chỉ là những người
mà em ngộ nhận đã yêu. Chứ thật sự em không hề yêu họ!. Chỉ là cái thương bâng quơ
của sự đồng cảm trong sẻ chia mà thôi!.
Em lạnh nhạt với anh, em cho anh hiểu
cái cảm giác của em, cái cảm giác cô đơn, chật vật. Cái cảm giác buồn mà em đã
từng trái qua trong một thời gian dài, để anh biết em đã khổ sở đến cỡ nào. Để anh
không còn bỏ rơi em lúc em buồn nữa.
Ngày em quyết định sẽ trở về với chính mình khi gặp anh, em hoang mang khi nhận ra rằng : “ Anh không còn yêu em nữa!” Anh nói như thế. Anh bỏ em đi với một người xa lạ, Anh nói “Anh yêu họ và không còn yêu em nữa!”. Em cười trong nước mắt, trái tim em như vỡ tan thành ngàn mảnh.
Nhưng em vẫn hy vọng vào cái điều gì đó từ Anh. Bởi không yêu em, Anh ở bên em làm gì trong khi Anh đang quen người ấy?. Và Anh nói Anh vẫn còn rất yêu em. Em hỏi Anh “ Anh yêu người đó lắm hay sao ?”. Anh trả lời “ Anh rất yêu người ấy, vì người ấy cho anh những sẻ chia khi anh buồn, khi anh cô đơn”.
Anh nói yêu người ta, thương người ta, nhưng vẫn sống
chung với em, vẫn muốn lo lắng cho em. Phải chăng anh đang nhầm lẫn giữa sự đồng
cảm và sự yêu thương? Phải chăng anh đang dối lòng mình?.Phải chăng anh đang nhần
lẫn và ngỡ mình đang yêu giống như em lúc trước?. Phải vậy không ?...
Dẫu sao đi nữa thì em sẽ làm cho mọi thứ sang tỏ, và em sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng trong trái tim em. Nếu anh không biết nắm bắt lấy, em sẽ bước đi. Có thể em sẽ tìm cho mình một hạnh phúc mới hoặc là sẽ làm bạn với sự cô đơn. Không suy, không nghĩ , không trông chờ quá nhiều điều từ người khác. Bởi em cũng đã quá mỏi mệt lắm rồi! Gió ạ!.
GiNo Thiên Vương
Nguồn Ảnh: internet
Đừng để cải lương bước vào con đường lụi tàn.
Có bao giờ bạn nghĩ cải lương có tự bao giờ? đối với tôi từ khi sinh ra và lớn lên cải lương đã có từ rất lâu và làm hài lòng ngững độc giả khó tính. Có thể nói cải lương bắt nguồn từ điệu hò, câu ca miền sông nước ở Nam Bộ. Nó truyền từ đời này sang đời khác, và được lưu giữ một cách cẩn thận. Nhưng chúng ta đã làm gì được cho nó, chúng ta có bao giờ tự nghĩ mình sẽ góp một phần công sức để bảo vệ nó hay không. Hay đã lãng quên để nó chìm vào trong quên lãng.
Cũng vì muốn cải lương không bị mai một và không muốn phụ lòng những người đã lưu giữ, truyền từ đời này sang đời khác . Đã không ít các nghệ sĩ dùng chiêu kẹp những phần hài vào trong những phân khúc làm cho cải lương thu hút thị hiếu của độc giả. Nhưng một số thành quả của họ chưa đến đâu thì đã bị công chúng lên tiếng.
Một vở cải lương được diễn trên tivi hay trên sân khấu đều bị giới trẻ khước từ. Bởi sự lấn áp của âm nhạc thị trường đang lấn áp thị trường cải lương. Đi qua những rạp hát cải lương một vở diển quy tụ vài sao lớn cũng chỉ có vài trăm người xem. Còn diễn ở các tỉnh thì khỏi nói chắc cũng chỉ được vài chục người. Nếu các bạn đi xem một số show ca nhạc ở tỉnh thì khi một số sao cải lương không được các bạn trẻ mến mộ. Những lời ca tiếng hát của họ bị từ chối bằng những trận kêu la in ỏi đuổi nghệ sĩ suống sân khấu. Đó là hình ảnh thiết thực nhất về tình trạng hiện nay của cải lương. Tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải làm gì để bảo vệ nó khỏi sự chê bai và mai một của những khúc ca đậm đà hương vị quê hương.
GiNo Thiên Vương
Nguồn Ảnh: internet
READMORE
Cũng vì muốn cải lương không bị mai một và không muốn phụ lòng những người đã lưu giữ, truyền từ đời này sang đời khác . Đã không ít các nghệ sĩ dùng chiêu kẹp những phần hài vào trong những phân khúc làm cho cải lương thu hút thị hiếu của độc giả. Nhưng một số thành quả của họ chưa đến đâu thì đã bị công chúng lên tiếng.
Một vở cải lương được diễn trên tivi hay trên sân khấu đều bị giới trẻ khước từ. Bởi sự lấn áp của âm nhạc thị trường đang lấn áp thị trường cải lương. Đi qua những rạp hát cải lương một vở diển quy tụ vài sao lớn cũng chỉ có vài trăm người xem. Còn diễn ở các tỉnh thì khỏi nói chắc cũng chỉ được vài chục người. Nếu các bạn đi xem một số show ca nhạc ở tỉnh thì khi một số sao cải lương không được các bạn trẻ mến mộ. Những lời ca tiếng hát của họ bị từ chối bằng những trận kêu la in ỏi đuổi nghệ sĩ suống sân khấu. Đó là hình ảnh thiết thực nhất về tình trạng hiện nay của cải lương. Tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải làm gì để bảo vệ nó khỏi sự chê bai và mai một của những khúc ca đậm đà hương vị quê hương.
GiNo Thiên Vương
Nguồn Ảnh: internet
Nhạc Trịnh khúc nhạc bất hủ dành cho mọi lứa tuổi.
Sau những ngày làm việc mệt nhọc người ta thường tìm đến những phòng trà hay những nơi yên tĩnh để có thể thưởng thức trọn vẹn những giọng ca và khúc nhạc êm dịu, sâu lắng. Ngồi nghe khúc nhạc Trịnh trong chiếc máy điện thoại di động trong căn phòng với màn đêm yên tĩnh lòng tôi như được hoà dịu vào khúc nhạc ấy. Có người nói : “nhạc Trịnh chỉ dành cho những người lớn tuổi”. Nhưng đối với tôi bất cứ bản nhạc dù xưa hay nay cũng đều dành tặng cho bất cứ mọi người, dù họ ở lứa tuổi nào.
Những nhạc sĩ như Trịnh Công Sơn viết nhạc không chỉ vì lợi nhuận hay theo xu hướng trào lưu. Mà viết nhạc để thể hiện tâm tư, tình cảm, nỗi lòng tâm sự của mình vào trong những bản nhạc. Để cho mọi người cùng chia sẽ, cùng đồng cảm. Những bản nhạc, khúc ca của ông đều cho người nghe thấy được gần gũi.
Vì ca từ không chau truốt, cao siêu mà quá đỗi bình dị, gần gũi với mọi lớp người dù cao sang quý phái, hay nghèo nàn, lạc hậu. Họ đều có quyền nghe và cảm nhận. Họ đều có quyền đồng cảm với tâm tư, khát vọng của người nhạc sĩ gởi gắm bên trong từng khúc ca, từng địu nhạc.
Những dòng nhạc mộc mạc ôi! sao quá bình dị đời thường. Nó dường như lả một lời an ủi, là động lực giúp con người bật dậy trong cuộc sống.Nó dường như đưa con người trải qua nhiều khung cảnh, nhiều tâm trạng của con người trong cuộc đời này.
GiNo Thiên Vương
Truyện ngắn: Số phận của cuộc đời.
Tôi sinh ra và lớn lên như báo đứa trẻ khác đều có cha, có mẹ và một gia đình ngập tràn tiếng cười. Nhưng có lẽ những hãnh phúc nhỏ nhoi ấy chỉ thoáng lướt qua cuộc đời bé nhỏ này của tôi.
Năm lên chín tuổi sóng gió bắt đầu ngập vào cái tổ ấm bé nhỏ của tôi. Nó đến đúng vào cái ngày sinh nhật lần thứ chín của tôi trong một buổi chiểu ảm đạm của sắc trời.
Hoàng! Vô thay đồ đi con.
Dạ!. Mà mẹ ơi!xem giúp con bận bộ đồ nào đây ạ!.
Thì con cứ bận bộ đồ nào mà có thích nhất ấy.
Mẹ ơi! Lựa dùm con đi. Bộ nào con cũng thích hết…
Thôi được rồi con trai, để mẹ lựa cho.
Vừa thay đồ xong thì cũng vừa lúc ba tôi vừa về tới. Ba tôi bước vào nhà và nói lớn:
Hai mẹ con chuẩn bị xong chưa?
Chưa anh ơi! anh vô lựa giúp em xem nên bận bộ đồ nào đây bây giờ?.
Uhm… được rồi!...
Ba mẹ ơi! xong chưa… lâu quá à!...
Lẹ đi em để con nó đợi.
Trong lúc đợi mẹ thay đồ tôi hỏi ba:
Ba ới hôm nay ba thấy con bận bộ đồ này có đẹp không ạ!.
Ba tôi mỉm cười và nói:
Bộ đồ thì đẹp nhưng không hợp với con. Chắc có lẽ con bận bộ đồ khỉ thì mới hợp với cá tính phá phách và nghịch ngợm của con hơn.
Ba tôi vừa nói xong thì mẹ cũng từ trong phòng bước ra:
Mẹ cười lời nói của ba tôi và nói: thôi! Anh bớt đùa đi nếu không bữa tiệc hôm nay không có nhân vật chính là mất vui đó.
Mẹ tôi vừa nói dứt lời thì ba tôi liền nói:
Thôi! Không đùa nữa. Cả nhà chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lên đường nào…
Thưa xếp chúng em đã chuẩn bị xong chỉ còn xuất quân nữa thôi ạ!. Hai mẹ con tôi đồng thanh nói. Làm cho cả nhà có một trận cười bể bụng…
Tại nhà hàng …
Không khí của nhà hàng ngày hôm nay, sao thật là yên tĩnh đến lạ thường. Khung cảnh xung quanh chỉ có những ngọn nến thắp sáng lung linh. Nhìn chúng như đang tung tăng đua nhau nhảy múa trong màn đêm. Có khi chúng vội khẽ hát lên bài hát happy birt day. Chợt có tiếng nói khẽ của ba tôi làm tôi giật mình.
Vào đi con, còn chần chờ gì nữa…
Dạ.!. con vào liền…
Tôi vội vàng bước vào bên trong căn phòng. Không khí yên tĩnh dường như đã bị phá tan bởi điệu nhạc happy birt day và tiếng hát của lũ bạn. Điều này khiến cho tôi phải nghạc nhiên không biết tại sao các bạn ấy lại biết hôm nay là sinh nhật của mình nữa. Bỗng tiêng nói của ba tôi cất lên:
Nghạc nhiên lắm phải không con trai. Đây là món quà sinh nhật mà cha muốn dành tặng cho con.
Cảm ơn cha đã cho con món quà bất ngờ này… Và mình cũng cảm ơn các bạn đã đến dự sinh nhật của mình nha!... Cảm ơn các bạn…
Nhưng cha còn một món quà bất ngờ dành tặng cho con nữa…
Món quà gì vậy cha?.
Rồi! con sẽ được biết thôi…
Sinh nhật vui vẻ nha Heo ú…
Trời có phải Linh lém không ? lâu lắm rồi! mình mới được gặp lại bạn…từ ngày gia đình bạn chuyển nhà mình cũng mất thông tin từ bạn luôn…
Tui chứ còn ai nữa?. Cô bạn thân của Heo nè…
Bất chợt ba tôi nói khẽ:
Thôi! Mới các bạn nhập tiệc đi con trai…
Mời các bạn nhập tiệc…
Nhân tiện đây mình cũng xin giới thiệu đến các bạn đây là Linh lém bạn thân của mình ở năm học trước…Hôm nay, sinh nhật của mình sau khi cầu nguyện xong mình có thể mời bạn thổi nến cùng mình không Linh…Sau khi tôi nói xong thì lũ bạn ồ lên làm cho Tôi và Linh phải đỏ mặt…
Bữa tiệc sinh nhật cũng dừng lại trong sự tiếc nuối. Bởi cuộc vui nào cũng rồi có lúc tàn cuộc…Nhưng có lẽ đây là bữa tiệc gia đình bạn bè mãi mãi in đậm sâu trong kí ức của tôi….
Trên đường về nhà…
Trên lúc về nhà gia đình tôi gặp phải tai nạn bất ngờ. Một chiếc ô tô phóng nhanh, vượt ẩu từ đâu phóng ra đâm vào gia đình tôi. Lúc tỉnh dậy tôi tại bệnh viện tôi hốt hoảng khi mình đang nằm tại một nơi xa lạ. Còn cánh tay thì bị băng, toàn thân ê ẩm do bị trầy xước. Tôi chợt hoảng hột nhìn xung quanh khi nhìn thấy toàn người xa lạ. Không biết điều gì đang đến với tôi và tại sao tôi lại có mặt ở đây… đang trong tình trạng hoang mang thì cậu ruột của tôi bước đến và nói:
Về thôi con! Cậu có một tin buồn muốn báo cho con biết là…ba…mẹ..con đã qua đời rồi!...
Nghe xong lời nói của chú tôi không còn tin vào sự thật được nữa. Mới hôm qua đây thôi cha mẹ vẫn còn bên tôi, vẫn còn cùng tôi dự bữa tiệc sinh nhật. Làm sao có thể như vậy được…
Cậu nói xạo! con không tin lời cậu đâu…cậu lừa con….tôi vừa khóc vừa chạy vụt ra ngoài…
Hoàng con chạy đi đâu vậy.. quay lại đây nào con…cậuvừa nói vừa chạy theo tôi…
Cuối cùng thì tôi cũng đã cùng chú quay trở về nhà. Đó là một cú shock quá lớn đối với một đứa trẻ như tôi. Cũng chính từ lúc ấy tôi đã trở nên thành một người lập dị: ít cười, ít nói và ngày càng cứng đầu và khó dạy bảo…
Sau khi đám tang của cha mẹ tôi xong xuôi thì tôi được cậu nhận về nuôi. Cuộc sống tại nhà Cậu tôi như một địa ngục. Do cậu tôi thường hay đi công tác nước ngoài nên không biết được tình cảnh của tôi. Mợ bắt tôi phải làm tất cả những công việc trong nhà từ giặt đồ, quét dọn nhà cửa đến rửa chén…
Nhiều lần đi công tác xa về đột xuất thấy tôi làm việc quá cực nhọc. Cậu mới nói chuyện với mợ:
Sao em lại bắt Hoàng làm công việc nhà. Nó còn quá nhỏ để làm những công việc đó em à!...
Nó như vậy là lớn rồi! còn nhỏ nhắn gì nữa đâu…vã lại có ăn thì phải có làm chớ…đâu ai rãnh mà nuôi không công cái cục nợ này…
Em nói vậy mà nghe được à! Lúc còn sống anh chị cũng giúp mình nhiều lần trong những lúc khó khăn. Bây giờ anh chị mất rồi! chúng ta cũng phải đền đáp lại chứ…
Quá khứ vẫn là quá khứ anh à! Anh chị mất rồi! thì xem như hết…còn không anh có ngon thì cuốn gói đi ra khỏi cái nhà này cùng nó đi…
Hai bên cãi qua cãi lại cuối cùng rồi ! cậu tôi cũng phải chịu thua tôi vì đuối lý. Sau cái ngày mà Cậu có ý kiến với Mợ công việc nhà của tôi càng nhiều hơn, mỗi khi mắc lỗi gì không vừa ý với Mợ là như rằng hôm đó tôi bị đánh no nê một trận và bị bỏ đói…
Cũng may, trong nhà còn có anh Bin mỗi khi tôi bị bỏ đói anh thường lén mang thức ăn vào tiếp tế cho tôi. Anh Bin thương tôi và xem tôi như đứa em ruột của mình. Nhiều khi tôi làm bể chén, đĩa do lỡ tay anh đều nhận lỗi giúp tôi để tôi không bị những trận đòn của Mợ.
Thấm thoát cũng đã hơn một năm trôi qua. Ngày sinh nhật lần thứ 10 của tôi cũng đã đến. Nó cũng chính là cái ngày mà tôi nhớ nhất trong kí ức. Một năm đã trôi qua nhìn lên bầu trời đầy sao thông qua chiếc cửa sổ nhỏ. Tôi ước gì ba mẹ có thể ở cạnh cùng với tôi trong cái đêm sinh nhật lần thứ 10 này. Thắm một ngọn nến nhỏ đã cháy gần tàn trong xó bếp mà tôi làm việc nhặt được. Tôi ước rằng cha mẹ bây giờ có thể ở bên tôi dù chỉ một phút giây ngắn ngủi thôi là đủ lắm rồi!...
Nhớ đến cha mẹ những kỉ niệm buồn lại chợt ùa về trong tôi. Những giọt nước mắt đã lăn dần trên đôi má của tôi từ lúc nào không hay.Bỗng cốc…cốc…cốc...
Hoàng hả em có ở trong phòng không em.
Dạ có. Tôi vội lau nước mắt và chạy ra mở cửa…
Nhìn thấy ngọn đèn cày cháy nhấp nhoáng trên bàn…anh Bin hỏi tôi.
Em làm cái gì vậy?
Dạ!. Hôm nay là sinh nhật của em, cũng là ngày cha mẹ em mất…
Anh xin lỗi vì đã khơi dậy nỗi đau của em nha!
Không có chi đâu anh. Em quen rồi mà……
À! Mà sinh nhật của em….anh có món quà dành tặng cho em nè…đợi anh một chút nhé…
Vừa nói xong anh liền chạy về phòng lấy một hộp thủy tinh có đựng một ghàn con hạc giấy tặng cho tôi. Anh nói:
Đây là món quà anh dành tặng cho em. Anh nói cứ mỗi khi không làm được việc gì hay thất bại trong học tập anh đều mang nó ra nguyện cầu rất linh nghiệm. nó là đồ vật mà anh thích nhất từ trước đến nay và nó đã theo anh như một người bạn, chia sẽ cùng anh những niềm vui nỗi buồn… và anh kể cho tôi nghe về truyền thuyết về nó, về điều ước của một nghàn con hạc giấy…Anh khuyên tôi hãy cố lên đừng nản chí và buồn bã trước cuộc đời này. Bởi quá khứ vẫn là quá khứ thôi em ạ! Mình có muốn cố níu kéo cũng chẳng được gì chỉ mang lại những nỗi buồn mà thôi. Trời cũng đã khuya anh khuyên tôi nên đi ngủ sớm và vội vã trở về phòng của mình để mai còn đi học sớm…
Khoảng nữa tiếng sau lại có tiếng gõ cửa cốc…cốc… cốc…Sau đó là tiếng nói của cậu…
Hoàng ơi! còn thức không con…
Dạ! con còn thức cậu à!...tôi vội trả lời cậu và đứng dậy bước ra mở cửa…
Con khóc à! Sao mắt con lại sưng húp lên thế. Câu hỏi của cậu làm tôi lúng túng…
Dạ! không có đâu cậu…tại bụi rơi vào mắt con… con dụi mắt nên bị vậy đó…tôi lắt léo ngạy biện với cậu…
Con có biết hôm nay là ngày gì không?.
Dạ! con không biết ạ!.
Hôm nay, là ngày sinh nhật lần thứ 10 của con đó? Đây là quà sinh nhật của cậu dành tặng cho con…
Mà sao cậu lại biết ngày hôm nay là sinh nhật của con…con tưởng chỉ có con mới nhớ thôi chứ…
Con ngốc quá! Làm sao cậu không nhớ cho chứ…cũng vào ngày này năm trước …mà thôi! Cậu không nhắc đến chuyện buồn nữa kẻo lại mất vui… mở quà ra xem đi con…
Tôi vội mở món quà ra thì bên trong đó là một sợi dây chuyền bằng vàng. Đột nhiên không biết Mợ từ đâu bước vào giật lấy món quà sinh nhật của tôi và nói:
Cái gì đây? Quà sinh nhật hả?...
Em làm cái quái gì vậy? Cậu tôi trả lời trong bực tức trước thái độ và hành động của Mợ…
Em làm gì à! … em chỉ xem quà sinh nhật thôi chứ có gì đâu? Mà nhờ nó em mới biết được cái thằng này nghê thiệt dụ được cả anh mua dây chuyền bằng vàng cơ đấy… Nói xong Mợ vứt sợi dây chuyền xuống đất…
Em làm vậy mà coi được à! Sợi dây chuyền này là anh tự mua tặng cho Hoàng chứ có ai dụ dỗ gì anh đâu? Em nói như vậy mà không sợ Hoàng buồn à!.
Em có nói gì sai đâu? Có bao giờ sinh nhật của em và cu Bin anh tặng được món quà đắt tiền như thế này đâu?.
Nếu em và cu Bin muốn lần sau anh sẽ tặng cho hai mẹ con em cái khác. Còn cái này là quà sinh nhật anh mua cho Hoàng…
Trước cái tình hình đó tôi liền nói nhằm làm cho Mợ bớt giận.
Nếu anh Bin thích sợi dây chuyền này thì Mợ cứ lấy về cho ảnh. Con không có dùng đến những vật quý giá này đâu?. Mợ cứ lấy đí…
Mày nghỉ tao như vầy mà lại thèm lấy món quà sinh nhật của mày bố thí sao. Nói xong cô liền bước ra khỏi phòng và bước đi trong cơn bực tức…
Cậu xin lỗi con về chuyện vừa rồi! còn cứ cầm lấy món quà sinh nhật và cất đi nếu không chú buồn đó…
Cũng từ cái ngày hôm đó, mỗi khi cậu đi công tác xa là cô lại kiếm chuyện với tôi về mọi thứ. Công việc nhà của tôi lại ngày càng nhiều hơn…nhiều khi bị bệnh tôi cũng không dám xin Mợ nghĩ. Vì sợ Mợ sẽ mắng, sẽ chửi và đánh tôi, cho rằng tôi làm biếng…Cũng chính vì thế mà ngày hôm đó, tôi đã vô tình làm bể chiếc bình cắm hoa bằng thủy tinh mà cậu mua từ nước ngoài về tặng Mợ. Tiếng bể của chiếc bình như vang khắp cả nhà mảnh vỡ văng khắp nơi. Trong khi tôi đang lay hoay nhặt những mảnh vỡ của chiếc bình thủy tinh thì Mợ từ trên lầu bước xuống. Ánh mắt Mợ như mướn nuốt chửng tôi khi nhìn thấy chiếc bình thủy tinh bị vỡ.Mợ tôi la lớn:
Mày làm cái gì vậy hả? mày muốn đập vỡ hết đồ đạc trong cái nhà này phải không? Cái thứ phá hoại như mày chỉ có nước đi câu sấu. Sao năm đó mày không chết cùng với thằng cha, con mẹ mày đi cho rồi! sống làm chi cho chật đất…
Tôi vội xin lỗi Mợ: Con xin lỗi Mợ. lần sau con sẽ không làm bể đồ nữa. Mợ tha cho con, Mợ có chửi thì chửi con đừng chửi cha mẹ con họ có tội tình gì đâu?.
À! Mày còn ngụy biện à. Có lỗi mà còn dám trả lời hôm nay mày tới số rồi con…
Ngày hôm đó tôi bị một trận đòn te tua, bầm dập. Trong tâm trí tôi suy nghĩ tại sao Mợ không đánh chết tôi đi cho rồi! sống để bị người ta mắng, người ta chửi và đánh đập, nhiều khi tôi buồn cho bản thân mình, vì quá vô dụng cứ để ba mẹ mình bị mắng chửi một cách vô cớ, họ có tội tình gì đâu chứ?... Trong màn đêm của góc phòng tôi vội nghĩ đến mẹ, đến cha của mình. Nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc khi còn có cha, có mẹ sao tôi lại buồn đến thế. Nước mắt tôi sao lại vội vã lăn nhanh qua hàng mi và vội bò xuống đôi má của tôi xuyên qua những vết đánh mới và cũ rát đến tận xương tủy…Cũng chính từ ngày hôm ấy tôi đã quyết định sẽ từ bỏ cái căn nhà này.
Trong đêm hôm sau tôi nhờ anh Bin mở cửa giúp để tôi có thể trốn khỏi nơi này.
Lẹ đi em, nếu không má mà phát hiện là anh em mình tiêu đó.
Dạ!. Em đi rối anh ở lại mạnh khỏe nha!.
Ờ! Đi lẹ đi em để má phát hiện là nguy đó…
Sau khi bỏ nhà ra đi tôi lang thang khắp nơi không biết mình sẽ đi đâu về đâu trong cái thế giới rộng lớn này nữa. Tôi chỉ biết bước đi và bước đi miễn sao là thoát khỏi cái căn nhà khủng khiếp ấy là mừng rồi!. Cũng đã hai ngày không ăn không uống cái bụng tôi đã đánh trống thình thình như muốn biểu tình. Đứng nhìn quanh cái phố phường trong buổi sáng tinh mơ, nhộn nhịp và tấp nập. Trong tôi chợt thoáng ra một suy nghĩ mình phải làm một cái gì đó để kiếm được cái ăn, để có thể sinh sống cho qua ngày.
Đi khắp các quán ăn xin được rửa chén kiếm tiền sống qua ngày nhưng không nơi nào chịu nhận tôi vào làm việc chỉ vì tôi còn quá nhỏ.Nhìn thấy những người ăn xin đi ngang qua ý nghĩ trong đầu tôi lại hiện ra “hay là mình đi ăn xin nhỉ”. Nhưng rồi! tôi lại nghĩ mình còn có đôi bàn tay không phải như họ tật nguyền phải đi ăn xin. Vã lại nếu ngửa tay đi xin tiền còn đâu cái lòng tự trọng của mình nữa. Nghĩ vậy nhưng bụng thì đang đói cồn cào không biết để làm sao có miếng ăn thì chợt có một chiếc xe mày chạy ngang qua ngồi phía sau là một cậu bé trạc tuổi tôi đánh rơi một ổ bánh mì. Với cái bụng đang đói tôi không còn suy nghĩ nào nữa định lao ra nhặt ổ bánh mì thì chợt có tiếng la lớn.
Mày muốn chết hả nhỏ? Qua đường phải ngó trước nhìn sau chứ…
Dạ. Con xin lỗi ạ… suýt chút nữa là tôi bị ông ấy đâm chết rồi! nhưng ổ bánh mì phía bên kia đường thì bây giờ đã bị một chiếc xe honda chạy ngang qua cán bẹp dí… Mặc kệ bẹp thì bẹp miễn có cái ăn là may mắn lắm rồi!
Đang định chạy sang nhặt ổ bánh mì thì chiếc xe nước đá từ đâu lao tới thế là chiếc bánh mì lại bị cán tiếp lần thứ hai… nhưng lần này tôi nhanh tay chạy đến lượm nhanh ổ bánh mì. Nhưng rồi! do quá nhiều người dòm ngó, vì cái lòng tự trọng trong tôi lại trỗi dậy. Tôi đành phải vứt chiếc bánh mì trong thùng rác nhưng vẫn đứng đó canh. Hễ không có ai đi ngang qua là tôi vội lấy chiếc bánh mì ra chạy ra gốc công viên ngồi ăn ngon lành. Có lẽ đó là ổ banh1mi2 ngon nhất từ chiếc bánh mì ngon nhất từ trước đến nay. Tuy nó có đủ thứ mùi hòa quyện từ rác, khói bụi,… nhưng nó là sự khởi đầu mới cho một đứa trẻ như tôi bước vào cuộc sống.
Nhưng cũng tại cái công viên bé nhỏ này đã cho tôi biết bao nhiêu bài học quý giá. Ngày đầu tiên ngủ lại công viên tôi bị đàn anh hỏi thăm…
Ê nhóc mày ở đâu mà dám đến địa bàn của tao…
Dạ! em …em…
Em cái gì? Mày có cút khỏi địa bàn của tao không hả? mày có biết chiếc nghế này là chỗ nghỉ của tao không?
Dạ! em xin anh cho em ngủ ở đây một đêm thôi!.
Không được. Biến may không anh đây cho mày một trận đòn nhừ tử bây giờ…
Em năn nỉ anh mà…
Tụi bay đánh nó cho tao… cho chừa cái tật ngang bướng dám chống đối tao…
Thế là ngày hôm đó tôi bị bọn giang hồ đánh một trận nhừ tử. Nhưng với cái tật ngang bướng, ngày hôm sau tôi lại đến đúng cái chỗ hôm qua ngủ tiếp lần này với ý chí quyết tâm bám trụ tại nơi này…
Ê ! nhóc hôm qua bị đánh chưa sợ hả mạy… sao lại còn dám bén mảng đến đây nữa…
Vậy thì sao…
Thằng này láo…
Mày tưởng mày là ai mà dám lên tiếng ở đây hả…tụi bây đánh nó cho tao…cho chừa cái tật bố láo…
Đứng trước tình thế đó tôi quyết tâm đánh trả bọn chúng cho bằng được một chút đau đớn đối với tôi có là gì cơ chứ…cuối cùng thì tôi bị đánh te tua, bầm dập đứng dậy cũng không nổi nữa.Nhưng cũng nhờ trận đánh này mà tôi quen được một số người bạn lang thang.
Cậu mới đến đây à!
Uhm tôi mới đến đây…
Sao cậu lại gây chuyện với bọn chúng làm gì? Muốn sống thì đừng có gây chuyện với bọn chúng…không thì chỉ có nước chết thôi…
Tôi có biết chúng là ai đâu? Tự dưng chúng đến gây chuyện với tôi trước đó chứ…
Cậu khờ quá bước vào thế giới này thì cậu phải biết chúng chứ. Bọn nó là đám giang hồ bảo kê ở đây đó…
Giang hồ là gì? Tôi có quen và biết chúng đâu mà ngày nào chúng cũng kiếm chuyện với tôi cơ chứ…
Cậu ngốc quá! Thôi từ từ tớ giải thích cho cậu sau. Bây giờ thì cậu có chỗ nào để đi chưa?.
Chưa…tôi đáp nhanh chóng…
Vậy thì mới cậu về chỗ của tớ. Bỏ một người như cậu lại một mình nơi đây chắc không biết cậu lại gây ra rắc rối gì nữa đây?.
Từ cái ngày ấy tôi chính thức gia nhập đám trẻ bụi đời vô tình mà tôi quen biết. Chúng dạy cho tôi đủ thứ nghề từ đánh giày, móc bọc, bán vé số, bán báo và cả các chiêu móc túi nữa…Có lẽ vì là người cũng biết chút ít con chữ và là người cứng đầu nhất nhóm nên tôi được cả nhóm bầu chọn là trưởng nhóm… Đôi khi chúng nó hỏi tôi tại sao lại đi đến đây và bước vào con đường này. Tôi chỉ ngậm ngùi kể lại quá khứ của mình trong xót xa. Có đứa nói tôi là người may mắn hơn chúng nó nhiều…
Anh còn biết được mặt cha, mặt mẹ và được tận hưởng những giây phút đầm ấm bên gia đình là may mắn lắm rồi!. Còn tụi em từ nhỏ không biết mặt cha mẹ mình là ai. Mặt mũi họ như thế nào? Làm sao…Nếu được gặp mặt cha mẹ giống như anh dù cho có cực khổ đến cỡ nào em cũng chịu…
Lời nói của mọi người làm cho tôi vô cùng nghạc nhiên, chẳng lẽ tôi đã may mắn hơn rất nhiều người rối mà tôi không hề biết…nhìn mọi người rưng rưng nước mắt tôi thấy lòng mình sao đau nhói…
Rồi cuộc đời của tôi bắt đầu có những bước thay đổi khi gặp được một ân nhân trong cuộc đánh nhau giành địa bàng. Nếu không có anh ấy chắc có lẽ tôi đã chết vì bị mấy tên giang hồ đánh. Anh là một người làm trong trung tâm giáo dục dạy nghề và anh đã cảm hóa tôi bước vào thế giới mới. Tôi bắt đầu vận động những thành viên trong nhóm gia nhập trung tâm. Ai nấy đều vui mừng khi biết mình sẽ được học một cái nghề trong tương lai. Nhưng nói thì dễ làm thì khó nhiều thành viên trong nhóm lần lượt bỏ cuộc vì chương trình học quá khó. Cố thủ vì tôi biết chỉ có con đường học mới có thể thay đổi số phận sau này của mình. Dù có cực nhọc đến mấy tôi cũng cố gắng. Chật vật lắm tôi mới xin vào làm được tại một quán ăn nhưng vì thời gian không trùng với lịch học tại trung tâm nên tôi đành phải từ bỏ công việc ấy. Và một lần tình cờ làm trong quán cà phê một vị khách thấy tôi siêng năng, làm giỏi nên ngỏ ý mời tôi về làm việc tại quán người ấy.
Em làm việc tại đây lâu chưa?.
Dạ!. em mới xin vào đây làm được khoảng bốn tháng thôi ạ!.
Vậy lương tháng của em báo nhiêu?.
Khoảng 2 triệu chị à!.
Thấy em làm việc siêng năng tôi muốn mới em về quán của tôi làm. Tôi sẽ trả lương cao hơn, em nghĩ thế nào?.
Dạ!. việc này để em suy nghĩ lại chị à!.
Thôi được rồi! tôi sẽ cho em vài ngày suy nghĩ vài ngày sau tôi sẽ trở lại đây. Rất mong sẽ nhận được câu trả lời tốt lành của em…
Hai ngày sau, qua những ngày suy nghĩ và nhìn thấy những đứa bạn của mình làm ăn ngày càng khó khăn tôi mới nghĩ ra một ý định tôi sẽ đưa ra một yêu cầu với bà ấy rằng: tôi sẽ chấp nhận làm tại quán của người ấy nếu chấp nhận cho bạn tôi vào làm cùng. Tôi nghĩ điều kiện này quá mong manh chắc bà ấy sẽ không chấp nhận. nhưng cuối cùng những suy nghĩ của tôi lại hoàn toàn khác…
Sao em đã suy nghĩ lời đề nghị của chị chưa?.
Em đã suy nghĩ lời đề nghị của chị rồi!...nhưng …nhưng…
Em muốn nói gì cứ nói đi… không có gì phải ngại…
Nếu em làm ở chỗ của chị… chị có thể nhận những người bạn của em vào làm được không?.
Tưởng chuyện gì?...chứ chuyện đó thì chị đồng ý nhưng với một điều kiện nếu họ làm không được chị sẽ đuổi việc đó…
Cảm ơn chị… vậy thì hết tháng này em sẽ đến làm việc tại quán của chị…
Nhưng chị có thể cho em địa chỉ của quán được không ạ!.
À! Chút xíu chị quên xin lỗi em. Đây cà card visit của chị có cả số điện thoại và địa chỉ của quán trong đó. Nếu tìm đường không được em cứ gọi cho chị…thôi chị có công việc phải đi rồi! chị chào em nha!...
Khoảng nửa tháng sau tôi cùng đám bạn đường phố đi tìm quán để nhận công việc đứa nào cũng háo hức vì có được công việc mới…
Tụi mày nghe tao nói nè… bà chủ này khó lắm à nha! Làm cho đàng hoàng đó không là người ta đuổi việc là tao không biết đâu đó…
Tụi tao biết rồi! mày cứ ca cái điệp khúc đó hoài chán lắm…
Chứ làm sao nữa? khó khắn lắm mới tìm được công việc cho cả bọn. Thời buổi bây giờ muốn kiến công việc làm đâu phải dễ…huống chi tụi bay thất nghiệp mấy tháng nay…
Mà có phải cái chỗ sang trọng này không mạy? khắp cái chỗ này chỉ có cái quán cà phê này thôi à! Mà sao nó lớn dữ dậy nè…cả đám có mấy đứa làm sao xuể…
Đồ ngốc còn nhiều người chứ đâu phải chỉ có tụi mình làm đâu…
Bước vào quán…
Tôi tiến đến hỏi anh tiếp viên của quán.
Cho hỏi đây có phải là quán của chị Khánh không ạ!
Đúng rồi! có gì không ạ!.
Anh có thể cho em gặp chị Khánh không ạ!.
Vừa nói xong thì không biết chị ấy từ đâu bước ra. Thấy tôi chị ấy liền nói:
Em đến rồi à!.
Dạ!. Hôm nay em cùng các bạn của em đến nhận việc. Em xin giới thiệu đâu là Minh, Quân và…
Thôi được rồi! nhiệm vụ của các em là bưng cà phê cho khách nhưng phải làm cẩn thận đó nha! ở đây nhiều khách ngoại lắm các em cẩn thận dùm chị…nếu không họ bỏ đi mất là mất mối của chị đó…
Mà chị ơi! khách ngoại làm sao em biết nói chuyện với họ hả chị…
Câu nói của thằng Quân làm chị bật cười…không phải đâu em quán chị phục vụ hai loại người ngoại quốc và người Việt… bọn em chỉ tiếp khách Việt thôi còn khách nước ngoài có người khác lo rồi! em khỏi phảo sợ…
Và rồi! từ cái ngày hôm đó chúng tôi bắt đầu công việc mới. Đứa nào cũng cố gắng hết sức làm việc miệt mài. Riêng tôi còn phải lo cho việc học tại trung tâm nên làm việc ở quán ít hơn. Sau một thời gian làm việc tôi được chị Khánh cho lên làm quản lý đó cũng là lúc tôi được tiếp xúc với người nước ngoài thường xuyên. Vì cái tính ham học hỏi thôi thúc trong tôi từ một người một chữ tiếng anh cũng không biết. Nhờ vào công việc của mình tôi đã học được nhiều câu tiếng anh thông dụng từ khách hàng nước ngoài. Với cách học anh văn không qua trường lớp nhưng có nhiều thời gian thực hành tôi đã trở thành một người giỏi anh văn thật sự. Vì cố gắng học tập để đổi cái cuộc sống nghèo khó hiện tại tôi luôn cố gắng học hỏi và đạt được nhiều thành công trong học tập. Năm lớp 12 bạn bè và những người bạn đường phố của tôi đều nghạc nhiên khi tôi đạt được nhiều giải thưởng cấp thành phố và được lên truyền hình. Mấy đứa tụi nó đứa nào cũng tiếc hùi hụi vì trước đây có điều kiện được học mà lại bỏ lỡ.
Trời! không ngờ mày học giỏi dữ vậy? Nếu hồi xưa tao nghe lời mày siêng năng học tập tại trung tâm chắc bây giờ tao cũng như mày rồi! tiếc thiệt…
Thôi! Đừng buồn nữa… bây giờ tụi mày muốn học cũng còn kịp mà…nghe lời tao đi học lại ở trung tâm đi…nếu có gì không biết tao sẽ chỉ cho…
Uhm… kì này tụi tao quyết chí rồi! dành một chút thời gian đi học để đạt được thành công như mày vậy…
Nói thì làm đó nha!...hồi đó tụi mày cũng nói y chang như vậy nhưng mới bước vào học là đã than khó rồi!...không biết lần này có như vậy nữa không?.
Lần này tụi tao nhất định phải học cho bằng được mà…
Sau cái lần đoạt giải thưởng ấy không ngờ cậu tôi đã tìm ra tôi. Trông cậu lúc này xanh xao và tiều tụy hẳn đi. Cho hỏi có phải đây là nới ở của Hoàng học tại trung tâm không ạ!.
Đúng rồi chú…
Vậy cho hỏi có Hoàng ở nhà không cháu?.
Chú ngồi đợi một chút…Hoàng sắp đi làm về rồi chú ạ!. Mời chú uống nước…
Cảm ơn cháu… thế cháu là bạn học của Hoàng hả?.
Không thưa chú… cháu và Hoàng là anh em ạ!...
Sao lại thế! Hoàng đâu có em nào đâu?. Vậy cho chú hỏi Hoàng mà cháu nói có phải là Hoàng đạt giải thưởng cấp thành phố mới lên truyền hình hôm bữa không?.
Đúng rồi ạ!...
Vậy thì đúng rồi! Hoàng làm gì có anh hay em hả cháu…
Hì hì… chú hiểu lầm rồi! ý cháu là anh em chí cốt ấy mà…
Vậy à! Mà sao các cháu quen được Hoàng vậy…
Dạ. câu chuyện là như vầy… năm đó tụi cháu vô tình gặp Hoàng trong công viện và…
À! Hoàng về rồi chú…
Hoàng ! Hoàng !Hoàng !... có người tìm gặp mày kìa…thằng Minh vội chạy ra nói với tôi.
Mà ai vậy! tao đâu có hẹn gặp ai đâu?.
Làm sao tao biết được. Tao chỉ biết người đó nói là người quen của mày thôi!.
Ai vậy ta. Thối được rồi mày vào trước đi.
Tôi vội bước vào nhà nhưng khi gặp mặt cậu của mình tôi không hề nhận ra. Có lẽ những năm tháng đã xóa mờ đi hình bóng của cậu nhưng trong đối mắt của tôi cậu có một cái gì quen quen dường như thân thiết lắm. Bất chợt cậu hỏi tôi:
Con có phải là Hoàng không?
Tôi vội trả lời : phải ạ!.
Cậu liền ôm chầm lấy tôi làm cho tôi thậ sự khá bất ngờ trước tình huống này. Tôi không biết điều gì đang xảy ra nhưng khi nghe cậu vừa ôm tôi vừa khóc và nói “cậu đã tìm từ con rất lâu rồi! từ cái ngày mà con bỏ nhà ra đi cậu cứ mãi tìm con suốt nhưng vẫn cứ vô vọng. Cậu nghĩ sẽ mãi không tìm lại được con nữa nhưng không ngờ nhân duyên đã cho cậu được thấy con trên tivi. Chính nhờ khuôn mặt giống y đúc cha của con nên cậu mới có thể nhận ra được. Có lẽ ông trời đã không phụ lòng của cậu”.
Nghe những lời nói đó của cậu lòng tôi như ngẹn lời không hiểu tại sao nước mắt của tôi lại rơi. Có lẽ vì mừng mà nước mắt tôi lại vội vàng tuôn rơi như thế.
Sau buổi hội ngộ bất ngờ ấy cậu ngỏ lời như muốn ngỏ ý muốn mới tôi về sống chung nhưng tôi nhất mực từ chối. Vì có lẽ đối với tôi ngôi nhà thật sự không phải là nơi cao sang quyền quý đầy đủ vật chất, mà ngôi nhà thật sự của tôi là nơi có những người anh em, bạn bè cùng giúp đỡ nhau trong những cơn hoạn nạn.
Tuy cuộc sống có thiếu thốn và bộn bề lo toan nhưng tình cảm của chúng tôi dành cho nhau không bao giờ thiếu. Đó là những gì mà tôi cần trong hiện tại… Có lẽ vì biết được những mong muốn của tôi nên cậu cũng không còn ép buộc tôi về sống chung nữa. Nhưng với điều kiện là tôi phải thường xuyên về thăm cậu thường xuyên. Và tôi cũng đồng ý chấp nhận… sau khi đậu đại học tôi vừa làm vừa học, bên cạnh đó còn kiêm luôn việc dạy tại trung tâm mà tôi đã từng thu nhặt những tri thức để giúp các bạn nhỏ không có cha, có mẹ hoặc mồ côi cha mẹ có thể học tập và bước đến con đường vinh quang đang chờ đón các em ở phía trước.Nhìn những đứa trẻ đang chạy nhảy cười nói nhưng mỗi đứa có một số phận và hoàn cảnh khác nhau. Cũng vì những đẩy đưa của cuộc đời mà chúng lại trở nên như thế. Chỉ nghĩ đến đây thôi bao nhiêu kí ức trong tôi lại ùa về và không biết tại sao nước mắt lại vội vã tuôn rơi.Có lẽ đó là sự đồng cảm của những con người có chung một số phận và một phần của cuộc đời.
Càng nhìn những cuộc đời bất hạnh và rồi trong tôi lại hình thành nên những ước mong của chính bản thân tôi là có thể góp một chút sức lực giúp các bạn trẻ mồ côi, lang thang không phải chịu số phận giống như những gì mà tôi đã từng trải qua trong cuộc sống này. Tôi muốn dùng một phần sức lực của mình để giúp đỡ các em thoát khỏi những số phận trái ngang, sự trớ trêu và đùa giỡn của cuộc đời. Bởi những năm tháng thăng trầm của cuộc đời đã đánh thức tâm hồn tôi rẳng: “Hãy làm tất cả những gì mình có thể đối với những số phận nhỏ bé không may mắn như bao người khác, hãy giúp họ đi đúng con đường tương lai phía trước. Đó là những gì mà những con người đồng cảnh ngộ có thể làm được cho nhau”.
READMORE
Năm lên chín tuổi sóng gió bắt đầu ngập vào cái tổ ấm bé nhỏ của tôi. Nó đến đúng vào cái ngày sinh nhật lần thứ chín của tôi trong một buổi chiểu ảm đạm của sắc trời.
Hoàng! Vô thay đồ đi con.
Dạ!. Mà mẹ ơi!xem giúp con bận bộ đồ nào đây ạ!.
Thì con cứ bận bộ đồ nào mà có thích nhất ấy.
Mẹ ơi! Lựa dùm con đi. Bộ nào con cũng thích hết…
Thôi được rồi con trai, để mẹ lựa cho.
Vừa thay đồ xong thì cũng vừa lúc ba tôi vừa về tới. Ba tôi bước vào nhà và nói lớn:
Hai mẹ con chuẩn bị xong chưa?
Chưa anh ơi! anh vô lựa giúp em xem nên bận bộ đồ nào đây bây giờ?.
Uhm… được rồi!...
Ba mẹ ơi! xong chưa… lâu quá à!...
Lẹ đi em để con nó đợi.
Trong lúc đợi mẹ thay đồ tôi hỏi ba:
Ba ới hôm nay ba thấy con bận bộ đồ này có đẹp không ạ!.
Ba tôi mỉm cười và nói:
Bộ đồ thì đẹp nhưng không hợp với con. Chắc có lẽ con bận bộ đồ khỉ thì mới hợp với cá tính phá phách và nghịch ngợm của con hơn.
Ba tôi vừa nói xong thì mẹ cũng từ trong phòng bước ra:
Mẹ cười lời nói của ba tôi và nói: thôi! Anh bớt đùa đi nếu không bữa tiệc hôm nay không có nhân vật chính là mất vui đó.
Mẹ tôi vừa nói dứt lời thì ba tôi liền nói:
Thôi! Không đùa nữa. Cả nhà chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lên đường nào…
Thưa xếp chúng em đã chuẩn bị xong chỉ còn xuất quân nữa thôi ạ!. Hai mẹ con tôi đồng thanh nói. Làm cho cả nhà có một trận cười bể bụng…
***
Tại nhà hàng …
Không khí của nhà hàng ngày hôm nay, sao thật là yên tĩnh đến lạ thường. Khung cảnh xung quanh chỉ có những ngọn nến thắp sáng lung linh. Nhìn chúng như đang tung tăng đua nhau nhảy múa trong màn đêm. Có khi chúng vội khẽ hát lên bài hát happy birt day. Chợt có tiếng nói khẽ của ba tôi làm tôi giật mình.
Vào đi con, còn chần chờ gì nữa…
Dạ.!. con vào liền…
Tôi vội vàng bước vào bên trong căn phòng. Không khí yên tĩnh dường như đã bị phá tan bởi điệu nhạc happy birt day và tiếng hát của lũ bạn. Điều này khiến cho tôi phải nghạc nhiên không biết tại sao các bạn ấy lại biết hôm nay là sinh nhật của mình nữa. Bỗng tiêng nói của ba tôi cất lên:
Nghạc nhiên lắm phải không con trai. Đây là món quà sinh nhật mà cha muốn dành tặng cho con.
Cảm ơn cha đã cho con món quà bất ngờ này… Và mình cũng cảm ơn các bạn đã đến dự sinh nhật của mình nha!... Cảm ơn các bạn…
Nhưng cha còn một món quà bất ngờ dành tặng cho con nữa…
Món quà gì vậy cha?.
Rồi! con sẽ được biết thôi…
Sinh nhật vui vẻ nha Heo ú…
Trời có phải Linh lém không ? lâu lắm rồi! mình mới được gặp lại bạn…từ ngày gia đình bạn chuyển nhà mình cũng mất thông tin từ bạn luôn…
Tui chứ còn ai nữa?. Cô bạn thân của Heo nè…
Bất chợt ba tôi nói khẽ:
Thôi! Mới các bạn nhập tiệc đi con trai…
Mời các bạn nhập tiệc…
Nhân tiện đây mình cũng xin giới thiệu đến các bạn đây là Linh lém bạn thân của mình ở năm học trước…Hôm nay, sinh nhật của mình sau khi cầu nguyện xong mình có thể mời bạn thổi nến cùng mình không Linh…Sau khi tôi nói xong thì lũ bạn ồ lên làm cho Tôi và Linh phải đỏ mặt…
Bữa tiệc sinh nhật cũng dừng lại trong sự tiếc nuối. Bởi cuộc vui nào cũng rồi có lúc tàn cuộc…Nhưng có lẽ đây là bữa tiệc gia đình bạn bè mãi mãi in đậm sâu trong kí ức của tôi….
***
Trên đường về nhà…
Trên lúc về nhà gia đình tôi gặp phải tai nạn bất ngờ. Một chiếc ô tô phóng nhanh, vượt ẩu từ đâu phóng ra đâm vào gia đình tôi. Lúc tỉnh dậy tôi tại bệnh viện tôi hốt hoảng khi mình đang nằm tại một nơi xa lạ. Còn cánh tay thì bị băng, toàn thân ê ẩm do bị trầy xước. Tôi chợt hoảng hột nhìn xung quanh khi nhìn thấy toàn người xa lạ. Không biết điều gì đang đến với tôi và tại sao tôi lại có mặt ở đây… đang trong tình trạng hoang mang thì cậu ruột của tôi bước đến và nói:
Về thôi con! Cậu có một tin buồn muốn báo cho con biết là…ba…mẹ..con đã qua đời rồi!...
Nghe xong lời nói của chú tôi không còn tin vào sự thật được nữa. Mới hôm qua đây thôi cha mẹ vẫn còn bên tôi, vẫn còn cùng tôi dự bữa tiệc sinh nhật. Làm sao có thể như vậy được…
Cậu nói xạo! con không tin lời cậu đâu…cậu lừa con….tôi vừa khóc vừa chạy vụt ra ngoài…
Hoàng con chạy đi đâu vậy.. quay lại đây nào con…cậuvừa nói vừa chạy theo tôi…
Cuối cùng thì tôi cũng đã cùng chú quay trở về nhà. Đó là một cú shock quá lớn đối với một đứa trẻ như tôi. Cũng chính từ lúc ấy tôi đã trở nên thành một người lập dị: ít cười, ít nói và ngày càng cứng đầu và khó dạy bảo…
Sau khi đám tang của cha mẹ tôi xong xuôi thì tôi được cậu nhận về nuôi. Cuộc sống tại nhà Cậu tôi như một địa ngục. Do cậu tôi thường hay đi công tác nước ngoài nên không biết được tình cảnh của tôi. Mợ bắt tôi phải làm tất cả những công việc trong nhà từ giặt đồ, quét dọn nhà cửa đến rửa chén…
Nhiều lần đi công tác xa về đột xuất thấy tôi làm việc quá cực nhọc. Cậu mới nói chuyện với mợ:
Sao em lại bắt Hoàng làm công việc nhà. Nó còn quá nhỏ để làm những công việc đó em à!...
Nó như vậy là lớn rồi! còn nhỏ nhắn gì nữa đâu…vã lại có ăn thì phải có làm chớ…đâu ai rãnh mà nuôi không công cái cục nợ này…
Em nói vậy mà nghe được à! Lúc còn sống anh chị cũng giúp mình nhiều lần trong những lúc khó khăn. Bây giờ anh chị mất rồi! chúng ta cũng phải đền đáp lại chứ…
Quá khứ vẫn là quá khứ anh à! Anh chị mất rồi! thì xem như hết…còn không anh có ngon thì cuốn gói đi ra khỏi cái nhà này cùng nó đi…
Hai bên cãi qua cãi lại cuối cùng rồi ! cậu tôi cũng phải chịu thua tôi vì đuối lý. Sau cái ngày mà Cậu có ý kiến với Mợ công việc nhà của tôi càng nhiều hơn, mỗi khi mắc lỗi gì không vừa ý với Mợ là như rằng hôm đó tôi bị đánh no nê một trận và bị bỏ đói…
Cũng may, trong nhà còn có anh Bin mỗi khi tôi bị bỏ đói anh thường lén mang thức ăn vào tiếp tế cho tôi. Anh Bin thương tôi và xem tôi như đứa em ruột của mình. Nhiều khi tôi làm bể chén, đĩa do lỡ tay anh đều nhận lỗi giúp tôi để tôi không bị những trận đòn của Mợ.
Thấm thoát cũng đã hơn một năm trôi qua. Ngày sinh nhật lần thứ 10 của tôi cũng đã đến. Nó cũng chính là cái ngày mà tôi nhớ nhất trong kí ức. Một năm đã trôi qua nhìn lên bầu trời đầy sao thông qua chiếc cửa sổ nhỏ. Tôi ước gì ba mẹ có thể ở cạnh cùng với tôi trong cái đêm sinh nhật lần thứ 10 này. Thắm một ngọn nến nhỏ đã cháy gần tàn trong xó bếp mà tôi làm việc nhặt được. Tôi ước rằng cha mẹ bây giờ có thể ở bên tôi dù chỉ một phút giây ngắn ngủi thôi là đủ lắm rồi!...
Nhớ đến cha mẹ những kỉ niệm buồn lại chợt ùa về trong tôi. Những giọt nước mắt đã lăn dần trên đôi má của tôi từ lúc nào không hay.Bỗng cốc…cốc…cốc...
Hoàng hả em có ở trong phòng không em.
Dạ có. Tôi vội lau nước mắt và chạy ra mở cửa…
Nhìn thấy ngọn đèn cày cháy nhấp nhoáng trên bàn…anh Bin hỏi tôi.
Em làm cái gì vậy?
Dạ!. Hôm nay là sinh nhật của em, cũng là ngày cha mẹ em mất…
Anh xin lỗi vì đã khơi dậy nỗi đau của em nha!
Không có chi đâu anh. Em quen rồi mà……
À! Mà sinh nhật của em….anh có món quà dành tặng cho em nè…đợi anh một chút nhé…
Vừa nói xong anh liền chạy về phòng lấy một hộp thủy tinh có đựng một ghàn con hạc giấy tặng cho tôi. Anh nói:
Đây là món quà anh dành tặng cho em. Anh nói cứ mỗi khi không làm được việc gì hay thất bại trong học tập anh đều mang nó ra nguyện cầu rất linh nghiệm. nó là đồ vật mà anh thích nhất từ trước đến nay và nó đã theo anh như một người bạn, chia sẽ cùng anh những niềm vui nỗi buồn… và anh kể cho tôi nghe về truyền thuyết về nó, về điều ước của một nghàn con hạc giấy…Anh khuyên tôi hãy cố lên đừng nản chí và buồn bã trước cuộc đời này. Bởi quá khứ vẫn là quá khứ thôi em ạ! Mình có muốn cố níu kéo cũng chẳng được gì chỉ mang lại những nỗi buồn mà thôi. Trời cũng đã khuya anh khuyên tôi nên đi ngủ sớm và vội vã trở về phòng của mình để mai còn đi học sớm…
Khoảng nữa tiếng sau lại có tiếng gõ cửa cốc…cốc… cốc…Sau đó là tiếng nói của cậu…
Hoàng ơi! còn thức không con…
Dạ! con còn thức cậu à!...tôi vội trả lời cậu và đứng dậy bước ra mở cửa…
Con khóc à! Sao mắt con lại sưng húp lên thế. Câu hỏi của cậu làm tôi lúng túng…
Dạ! không có đâu cậu…tại bụi rơi vào mắt con… con dụi mắt nên bị vậy đó…tôi lắt léo ngạy biện với cậu…
Con có biết hôm nay là ngày gì không?.
Dạ! con không biết ạ!.
Hôm nay, là ngày sinh nhật lần thứ 10 của con đó? Đây là quà sinh nhật của cậu dành tặng cho con…
Mà sao cậu lại biết ngày hôm nay là sinh nhật của con…con tưởng chỉ có con mới nhớ thôi chứ…
Con ngốc quá! Làm sao cậu không nhớ cho chứ…cũng vào ngày này năm trước …mà thôi! Cậu không nhắc đến chuyện buồn nữa kẻo lại mất vui… mở quà ra xem đi con…
Tôi vội mở món quà ra thì bên trong đó là một sợi dây chuyền bằng vàng. Đột nhiên không biết Mợ từ đâu bước vào giật lấy món quà sinh nhật của tôi và nói:
Cái gì đây? Quà sinh nhật hả?...
Em làm cái quái gì vậy? Cậu tôi trả lời trong bực tức trước thái độ và hành động của Mợ…
Em làm gì à! … em chỉ xem quà sinh nhật thôi chứ có gì đâu? Mà nhờ nó em mới biết được cái thằng này nghê thiệt dụ được cả anh mua dây chuyền bằng vàng cơ đấy… Nói xong Mợ vứt sợi dây chuyền xuống đất…
Em làm vậy mà coi được à! Sợi dây chuyền này là anh tự mua tặng cho Hoàng chứ có ai dụ dỗ gì anh đâu? Em nói như vậy mà không sợ Hoàng buồn à!.
Em có nói gì sai đâu? Có bao giờ sinh nhật của em và cu Bin anh tặng được món quà đắt tiền như thế này đâu?.
Nếu em và cu Bin muốn lần sau anh sẽ tặng cho hai mẹ con em cái khác. Còn cái này là quà sinh nhật anh mua cho Hoàng…
Trước cái tình hình đó tôi liền nói nhằm làm cho Mợ bớt giận.
Nếu anh Bin thích sợi dây chuyền này thì Mợ cứ lấy về cho ảnh. Con không có dùng đến những vật quý giá này đâu?. Mợ cứ lấy đí…
Mày nghỉ tao như vầy mà lại thèm lấy món quà sinh nhật của mày bố thí sao. Nói xong cô liền bước ra khỏi phòng và bước đi trong cơn bực tức…
Cậu xin lỗi con về chuyện vừa rồi! còn cứ cầm lấy món quà sinh nhật và cất đi nếu không chú buồn đó…
Cũng từ cái ngày hôm đó, mỗi khi cậu đi công tác xa là cô lại kiếm chuyện với tôi về mọi thứ. Công việc nhà của tôi lại ngày càng nhiều hơn…nhiều khi bị bệnh tôi cũng không dám xin Mợ nghĩ. Vì sợ Mợ sẽ mắng, sẽ chửi và đánh tôi, cho rằng tôi làm biếng…Cũng chính vì thế mà ngày hôm đó, tôi đã vô tình làm bể chiếc bình cắm hoa bằng thủy tinh mà cậu mua từ nước ngoài về tặng Mợ. Tiếng bể của chiếc bình như vang khắp cả nhà mảnh vỡ văng khắp nơi. Trong khi tôi đang lay hoay nhặt những mảnh vỡ của chiếc bình thủy tinh thì Mợ từ trên lầu bước xuống. Ánh mắt Mợ như mướn nuốt chửng tôi khi nhìn thấy chiếc bình thủy tinh bị vỡ.Mợ tôi la lớn:
Mày làm cái gì vậy hả? mày muốn đập vỡ hết đồ đạc trong cái nhà này phải không? Cái thứ phá hoại như mày chỉ có nước đi câu sấu. Sao năm đó mày không chết cùng với thằng cha, con mẹ mày đi cho rồi! sống làm chi cho chật đất…
Tôi vội xin lỗi Mợ: Con xin lỗi Mợ. lần sau con sẽ không làm bể đồ nữa. Mợ tha cho con, Mợ có chửi thì chửi con đừng chửi cha mẹ con họ có tội tình gì đâu?.
À! Mày còn ngụy biện à. Có lỗi mà còn dám trả lời hôm nay mày tới số rồi con…
Ngày hôm đó tôi bị một trận đòn te tua, bầm dập. Trong tâm trí tôi suy nghĩ tại sao Mợ không đánh chết tôi đi cho rồi! sống để bị người ta mắng, người ta chửi và đánh đập, nhiều khi tôi buồn cho bản thân mình, vì quá vô dụng cứ để ba mẹ mình bị mắng chửi một cách vô cớ, họ có tội tình gì đâu chứ?... Trong màn đêm của góc phòng tôi vội nghĩ đến mẹ, đến cha của mình. Nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc khi còn có cha, có mẹ sao tôi lại buồn đến thế. Nước mắt tôi sao lại vội vã lăn nhanh qua hàng mi và vội bò xuống đôi má của tôi xuyên qua những vết đánh mới và cũ rát đến tận xương tủy…Cũng chính từ ngày hôm ấy tôi đã quyết định sẽ từ bỏ cái căn nhà này.
Trong đêm hôm sau tôi nhờ anh Bin mở cửa giúp để tôi có thể trốn khỏi nơi này.
Lẹ đi em, nếu không má mà phát hiện là anh em mình tiêu đó.
Dạ!. Em đi rối anh ở lại mạnh khỏe nha!.
Ờ! Đi lẹ đi em để má phát hiện là nguy đó…
***
Sau khi bỏ nhà ra đi tôi lang thang khắp nơi không biết mình sẽ đi đâu về đâu trong cái thế giới rộng lớn này nữa. Tôi chỉ biết bước đi và bước đi miễn sao là thoát khỏi cái căn nhà khủng khiếp ấy là mừng rồi!. Cũng đã hai ngày không ăn không uống cái bụng tôi đã đánh trống thình thình như muốn biểu tình. Đứng nhìn quanh cái phố phường trong buổi sáng tinh mơ, nhộn nhịp và tấp nập. Trong tôi chợt thoáng ra một suy nghĩ mình phải làm một cái gì đó để kiếm được cái ăn, để có thể sinh sống cho qua ngày.
Đi khắp các quán ăn xin được rửa chén kiếm tiền sống qua ngày nhưng không nơi nào chịu nhận tôi vào làm việc chỉ vì tôi còn quá nhỏ.Nhìn thấy những người ăn xin đi ngang qua ý nghĩ trong đầu tôi lại hiện ra “hay là mình đi ăn xin nhỉ”. Nhưng rồi! tôi lại nghĩ mình còn có đôi bàn tay không phải như họ tật nguyền phải đi ăn xin. Vã lại nếu ngửa tay đi xin tiền còn đâu cái lòng tự trọng của mình nữa. Nghĩ vậy nhưng bụng thì đang đói cồn cào không biết để làm sao có miếng ăn thì chợt có một chiếc xe mày chạy ngang qua ngồi phía sau là một cậu bé trạc tuổi tôi đánh rơi một ổ bánh mì. Với cái bụng đang đói tôi không còn suy nghĩ nào nữa định lao ra nhặt ổ bánh mì thì chợt có tiếng la lớn.
Mày muốn chết hả nhỏ? Qua đường phải ngó trước nhìn sau chứ…
Dạ. Con xin lỗi ạ… suýt chút nữa là tôi bị ông ấy đâm chết rồi! nhưng ổ bánh mì phía bên kia đường thì bây giờ đã bị một chiếc xe honda chạy ngang qua cán bẹp dí… Mặc kệ bẹp thì bẹp miễn có cái ăn là may mắn lắm rồi!
Đang định chạy sang nhặt ổ bánh mì thì chiếc xe nước đá từ đâu lao tới thế là chiếc bánh mì lại bị cán tiếp lần thứ hai… nhưng lần này tôi nhanh tay chạy đến lượm nhanh ổ bánh mì. Nhưng rồi! do quá nhiều người dòm ngó, vì cái lòng tự trọng trong tôi lại trỗi dậy. Tôi đành phải vứt chiếc bánh mì trong thùng rác nhưng vẫn đứng đó canh. Hễ không có ai đi ngang qua là tôi vội lấy chiếc bánh mì ra chạy ra gốc công viên ngồi ăn ngon lành. Có lẽ đó là ổ banh1mi2 ngon nhất từ chiếc bánh mì ngon nhất từ trước đến nay. Tuy nó có đủ thứ mùi hòa quyện từ rác, khói bụi,… nhưng nó là sự khởi đầu mới cho một đứa trẻ như tôi bước vào cuộc sống.
Nhưng cũng tại cái công viên bé nhỏ này đã cho tôi biết bao nhiêu bài học quý giá. Ngày đầu tiên ngủ lại công viên tôi bị đàn anh hỏi thăm…
Ê nhóc mày ở đâu mà dám đến địa bàn của tao…
Dạ! em …em…
Em cái gì? Mày có cút khỏi địa bàn của tao không hả? mày có biết chiếc nghế này là chỗ nghỉ của tao không?
Dạ! em xin anh cho em ngủ ở đây một đêm thôi!.
Không được. Biến may không anh đây cho mày một trận đòn nhừ tử bây giờ…
Em năn nỉ anh mà…
Tụi bay đánh nó cho tao… cho chừa cái tật ngang bướng dám chống đối tao…
Thế là ngày hôm đó tôi bị bọn giang hồ đánh một trận nhừ tử. Nhưng với cái tật ngang bướng, ngày hôm sau tôi lại đến đúng cái chỗ hôm qua ngủ tiếp lần này với ý chí quyết tâm bám trụ tại nơi này…
Ê ! nhóc hôm qua bị đánh chưa sợ hả mạy… sao lại còn dám bén mảng đến đây nữa…
Vậy thì sao…
Thằng này láo…
Mày tưởng mày là ai mà dám lên tiếng ở đây hả…tụi bây đánh nó cho tao…cho chừa cái tật bố láo…
Đứng trước tình thế đó tôi quyết tâm đánh trả bọn chúng cho bằng được một chút đau đớn đối với tôi có là gì cơ chứ…cuối cùng thì tôi bị đánh te tua, bầm dập đứng dậy cũng không nổi nữa.Nhưng cũng nhờ trận đánh này mà tôi quen được một số người bạn lang thang.
Cậu mới đến đây à!
Uhm tôi mới đến đây…
Sao cậu lại gây chuyện với bọn chúng làm gì? Muốn sống thì đừng có gây chuyện với bọn chúng…không thì chỉ có nước chết thôi…
Tôi có biết chúng là ai đâu? Tự dưng chúng đến gây chuyện với tôi trước đó chứ…
Cậu khờ quá bước vào thế giới này thì cậu phải biết chúng chứ. Bọn nó là đám giang hồ bảo kê ở đây đó…
Giang hồ là gì? Tôi có quen và biết chúng đâu mà ngày nào chúng cũng kiếm chuyện với tôi cơ chứ…
Cậu ngốc quá! Thôi từ từ tớ giải thích cho cậu sau. Bây giờ thì cậu có chỗ nào để đi chưa?.
Chưa…tôi đáp nhanh chóng…
Vậy thì mới cậu về chỗ của tớ. Bỏ một người như cậu lại một mình nơi đây chắc không biết cậu lại gây ra rắc rối gì nữa đây?.
Từ cái ngày ấy tôi chính thức gia nhập đám trẻ bụi đời vô tình mà tôi quen biết. Chúng dạy cho tôi đủ thứ nghề từ đánh giày, móc bọc, bán vé số, bán báo và cả các chiêu móc túi nữa…Có lẽ vì là người cũng biết chút ít con chữ và là người cứng đầu nhất nhóm nên tôi được cả nhóm bầu chọn là trưởng nhóm… Đôi khi chúng nó hỏi tôi tại sao lại đi đến đây và bước vào con đường này. Tôi chỉ ngậm ngùi kể lại quá khứ của mình trong xót xa. Có đứa nói tôi là người may mắn hơn chúng nó nhiều…
Anh còn biết được mặt cha, mặt mẹ và được tận hưởng những giây phút đầm ấm bên gia đình là may mắn lắm rồi!. Còn tụi em từ nhỏ không biết mặt cha mẹ mình là ai. Mặt mũi họ như thế nào? Làm sao…Nếu được gặp mặt cha mẹ giống như anh dù cho có cực khổ đến cỡ nào em cũng chịu…
Lời nói của mọi người làm cho tôi vô cùng nghạc nhiên, chẳng lẽ tôi đã may mắn hơn rất nhiều người rối mà tôi không hề biết…nhìn mọi người rưng rưng nước mắt tôi thấy lòng mình sao đau nhói…
Rồi cuộc đời của tôi bắt đầu có những bước thay đổi khi gặp được một ân nhân trong cuộc đánh nhau giành địa bàng. Nếu không có anh ấy chắc có lẽ tôi đã chết vì bị mấy tên giang hồ đánh. Anh là một người làm trong trung tâm giáo dục dạy nghề và anh đã cảm hóa tôi bước vào thế giới mới. Tôi bắt đầu vận động những thành viên trong nhóm gia nhập trung tâm. Ai nấy đều vui mừng khi biết mình sẽ được học một cái nghề trong tương lai. Nhưng nói thì dễ làm thì khó nhiều thành viên trong nhóm lần lượt bỏ cuộc vì chương trình học quá khó. Cố thủ vì tôi biết chỉ có con đường học mới có thể thay đổi số phận sau này của mình. Dù có cực nhọc đến mấy tôi cũng cố gắng. Chật vật lắm tôi mới xin vào làm được tại một quán ăn nhưng vì thời gian không trùng với lịch học tại trung tâm nên tôi đành phải từ bỏ công việc ấy. Và một lần tình cờ làm trong quán cà phê một vị khách thấy tôi siêng năng, làm giỏi nên ngỏ ý mời tôi về làm việc tại quán người ấy.
Em làm việc tại đây lâu chưa?.
Dạ!. em mới xin vào đây làm được khoảng bốn tháng thôi ạ!.
Vậy lương tháng của em báo nhiêu?.
Khoảng 2 triệu chị à!.
Thấy em làm việc siêng năng tôi muốn mới em về quán của tôi làm. Tôi sẽ trả lương cao hơn, em nghĩ thế nào?.
Dạ!. việc này để em suy nghĩ lại chị à!.
Thôi được rồi! tôi sẽ cho em vài ngày suy nghĩ vài ngày sau tôi sẽ trở lại đây. Rất mong sẽ nhận được câu trả lời tốt lành của em…
Hai ngày sau, qua những ngày suy nghĩ và nhìn thấy những đứa bạn của mình làm ăn ngày càng khó khăn tôi mới nghĩ ra một ý định tôi sẽ đưa ra một yêu cầu với bà ấy rằng: tôi sẽ chấp nhận làm tại quán của người ấy nếu chấp nhận cho bạn tôi vào làm cùng. Tôi nghĩ điều kiện này quá mong manh chắc bà ấy sẽ không chấp nhận. nhưng cuối cùng những suy nghĩ của tôi lại hoàn toàn khác…
Sao em đã suy nghĩ lời đề nghị của chị chưa?.
Em đã suy nghĩ lời đề nghị của chị rồi!...nhưng …nhưng…
Em muốn nói gì cứ nói đi… không có gì phải ngại…
Nếu em làm ở chỗ của chị… chị có thể nhận những người bạn của em vào làm được không?.
Tưởng chuyện gì?...chứ chuyện đó thì chị đồng ý nhưng với một điều kiện nếu họ làm không được chị sẽ đuổi việc đó…
Cảm ơn chị… vậy thì hết tháng này em sẽ đến làm việc tại quán của chị…
Nhưng chị có thể cho em địa chỉ của quán được không ạ!.
À! Chút xíu chị quên xin lỗi em. Đây cà card visit của chị có cả số điện thoại và địa chỉ của quán trong đó. Nếu tìm đường không được em cứ gọi cho chị…thôi chị có công việc phải đi rồi! chị chào em nha!...
Khoảng nửa tháng sau tôi cùng đám bạn đường phố đi tìm quán để nhận công việc đứa nào cũng háo hức vì có được công việc mới…
Tụi mày nghe tao nói nè… bà chủ này khó lắm à nha! Làm cho đàng hoàng đó không là người ta đuổi việc là tao không biết đâu đó…
Tụi tao biết rồi! mày cứ ca cái điệp khúc đó hoài chán lắm…
Chứ làm sao nữa? khó khắn lắm mới tìm được công việc cho cả bọn. Thời buổi bây giờ muốn kiến công việc làm đâu phải dễ…huống chi tụi bay thất nghiệp mấy tháng nay…
Mà có phải cái chỗ sang trọng này không mạy? khắp cái chỗ này chỉ có cái quán cà phê này thôi à! Mà sao nó lớn dữ dậy nè…cả đám có mấy đứa làm sao xuể…
Đồ ngốc còn nhiều người chứ đâu phải chỉ có tụi mình làm đâu…
Bước vào quán…
Tôi tiến đến hỏi anh tiếp viên của quán.
Cho hỏi đây có phải là quán của chị Khánh không ạ!
Đúng rồi! có gì không ạ!.
Anh có thể cho em gặp chị Khánh không ạ!.
Vừa nói xong thì không biết chị ấy từ đâu bước ra. Thấy tôi chị ấy liền nói:
Em đến rồi à!.
Dạ!. Hôm nay em cùng các bạn của em đến nhận việc. Em xin giới thiệu đâu là Minh, Quân và…
Thôi được rồi! nhiệm vụ của các em là bưng cà phê cho khách nhưng phải làm cẩn thận đó nha! ở đây nhiều khách ngoại lắm các em cẩn thận dùm chị…nếu không họ bỏ đi mất là mất mối của chị đó…
Mà chị ơi! khách ngoại làm sao em biết nói chuyện với họ hả chị…
Câu nói của thằng Quân làm chị bật cười…không phải đâu em quán chị phục vụ hai loại người ngoại quốc và người Việt… bọn em chỉ tiếp khách Việt thôi còn khách nước ngoài có người khác lo rồi! em khỏi phảo sợ…
Và rồi! từ cái ngày hôm đó chúng tôi bắt đầu công việc mới. Đứa nào cũng cố gắng hết sức làm việc miệt mài. Riêng tôi còn phải lo cho việc học tại trung tâm nên làm việc ở quán ít hơn. Sau một thời gian làm việc tôi được chị Khánh cho lên làm quản lý đó cũng là lúc tôi được tiếp xúc với người nước ngoài thường xuyên. Vì cái tính ham học hỏi thôi thúc trong tôi từ một người một chữ tiếng anh cũng không biết. Nhờ vào công việc của mình tôi đã học được nhiều câu tiếng anh thông dụng từ khách hàng nước ngoài. Với cách học anh văn không qua trường lớp nhưng có nhiều thời gian thực hành tôi đã trở thành một người giỏi anh văn thật sự. Vì cố gắng học tập để đổi cái cuộc sống nghèo khó hiện tại tôi luôn cố gắng học hỏi và đạt được nhiều thành công trong học tập. Năm lớp 12 bạn bè và những người bạn đường phố của tôi đều nghạc nhiên khi tôi đạt được nhiều giải thưởng cấp thành phố và được lên truyền hình. Mấy đứa tụi nó đứa nào cũng tiếc hùi hụi vì trước đây có điều kiện được học mà lại bỏ lỡ.
Trời! không ngờ mày học giỏi dữ vậy? Nếu hồi xưa tao nghe lời mày siêng năng học tập tại trung tâm chắc bây giờ tao cũng như mày rồi! tiếc thiệt…
Thôi! Đừng buồn nữa… bây giờ tụi mày muốn học cũng còn kịp mà…nghe lời tao đi học lại ở trung tâm đi…nếu có gì không biết tao sẽ chỉ cho…
Uhm… kì này tụi tao quyết chí rồi! dành một chút thời gian đi học để đạt được thành công như mày vậy…
Nói thì làm đó nha!...hồi đó tụi mày cũng nói y chang như vậy nhưng mới bước vào học là đã than khó rồi!...không biết lần này có như vậy nữa không?.
Lần này tụi tao nhất định phải học cho bằng được mà…
Sau cái lần đoạt giải thưởng ấy không ngờ cậu tôi đã tìm ra tôi. Trông cậu lúc này xanh xao và tiều tụy hẳn đi. Cho hỏi có phải đây là nới ở của Hoàng học tại trung tâm không ạ!.
Đúng rồi chú…
Vậy cho hỏi có Hoàng ở nhà không cháu?.
Chú ngồi đợi một chút…Hoàng sắp đi làm về rồi chú ạ!. Mời chú uống nước…
Cảm ơn cháu… thế cháu là bạn học của Hoàng hả?.
Không thưa chú… cháu và Hoàng là anh em ạ!...
Sao lại thế! Hoàng đâu có em nào đâu?. Vậy cho chú hỏi Hoàng mà cháu nói có phải là Hoàng đạt giải thưởng cấp thành phố mới lên truyền hình hôm bữa không?.
Đúng rồi ạ!...
Vậy thì đúng rồi! Hoàng làm gì có anh hay em hả cháu…
Hì hì… chú hiểu lầm rồi! ý cháu là anh em chí cốt ấy mà…
Vậy à! Mà sao các cháu quen được Hoàng vậy…
Dạ. câu chuyện là như vầy… năm đó tụi cháu vô tình gặp Hoàng trong công viện và…
À! Hoàng về rồi chú…
Hoàng ! Hoàng !Hoàng !... có người tìm gặp mày kìa…thằng Minh vội chạy ra nói với tôi.
Mà ai vậy! tao đâu có hẹn gặp ai đâu?.
Làm sao tao biết được. Tao chỉ biết người đó nói là người quen của mày thôi!.
Ai vậy ta. Thối được rồi mày vào trước đi.
Tôi vội bước vào nhà nhưng khi gặp mặt cậu của mình tôi không hề nhận ra. Có lẽ những năm tháng đã xóa mờ đi hình bóng của cậu nhưng trong đối mắt của tôi cậu có một cái gì quen quen dường như thân thiết lắm. Bất chợt cậu hỏi tôi:
Con có phải là Hoàng không?
Tôi vội trả lời : phải ạ!.
Cậu liền ôm chầm lấy tôi làm cho tôi thậ sự khá bất ngờ trước tình huống này. Tôi không biết điều gì đang xảy ra nhưng khi nghe cậu vừa ôm tôi vừa khóc và nói “cậu đã tìm từ con rất lâu rồi! từ cái ngày mà con bỏ nhà ra đi cậu cứ mãi tìm con suốt nhưng vẫn cứ vô vọng. Cậu nghĩ sẽ mãi không tìm lại được con nữa nhưng không ngờ nhân duyên đã cho cậu được thấy con trên tivi. Chính nhờ khuôn mặt giống y đúc cha của con nên cậu mới có thể nhận ra được. Có lẽ ông trời đã không phụ lòng của cậu”.
Nghe những lời nói đó của cậu lòng tôi như ngẹn lời không hiểu tại sao nước mắt của tôi lại rơi. Có lẽ vì mừng mà nước mắt tôi lại vội vàng tuôn rơi như thế.
Sau buổi hội ngộ bất ngờ ấy cậu ngỏ lời như muốn ngỏ ý muốn mới tôi về sống chung nhưng tôi nhất mực từ chối. Vì có lẽ đối với tôi ngôi nhà thật sự không phải là nơi cao sang quyền quý đầy đủ vật chất, mà ngôi nhà thật sự của tôi là nơi có những người anh em, bạn bè cùng giúp đỡ nhau trong những cơn hoạn nạn.
Tuy cuộc sống có thiếu thốn và bộn bề lo toan nhưng tình cảm của chúng tôi dành cho nhau không bao giờ thiếu. Đó là những gì mà tôi cần trong hiện tại… Có lẽ vì biết được những mong muốn của tôi nên cậu cũng không còn ép buộc tôi về sống chung nữa. Nhưng với điều kiện là tôi phải thường xuyên về thăm cậu thường xuyên. Và tôi cũng đồng ý chấp nhận… sau khi đậu đại học tôi vừa làm vừa học, bên cạnh đó còn kiêm luôn việc dạy tại trung tâm mà tôi đã từng thu nhặt những tri thức để giúp các bạn nhỏ không có cha, có mẹ hoặc mồ côi cha mẹ có thể học tập và bước đến con đường vinh quang đang chờ đón các em ở phía trước.Nhìn những đứa trẻ đang chạy nhảy cười nói nhưng mỗi đứa có một số phận và hoàn cảnh khác nhau. Cũng vì những đẩy đưa của cuộc đời mà chúng lại trở nên như thế. Chỉ nghĩ đến đây thôi bao nhiêu kí ức trong tôi lại ùa về và không biết tại sao nước mắt lại vội vã tuôn rơi.Có lẽ đó là sự đồng cảm của những con người có chung một số phận và một phần của cuộc đời.
Càng nhìn những cuộc đời bất hạnh và rồi trong tôi lại hình thành nên những ước mong của chính bản thân tôi là có thể góp một chút sức lực giúp các bạn trẻ mồ côi, lang thang không phải chịu số phận giống như những gì mà tôi đã từng trải qua trong cuộc sống này. Tôi muốn dùng một phần sức lực của mình để giúp đỡ các em thoát khỏi những số phận trái ngang, sự trớ trêu và đùa giỡn của cuộc đời. Bởi những năm tháng thăng trầm của cuộc đời đã đánh thức tâm hồn tôi rẳng: “Hãy làm tất cả những gì mình có thể đối với những số phận nhỏ bé không may mắn như bao người khác, hãy giúp họ đi đúng con đường tương lai phía trước. Đó là những gì mà những con người đồng cảnh ngộ có thể làm được cho nhau”.
GiNo Thiên Vương
Nguồn Ảnh: internet
Hãy chờ anh em nhé!
Hãy chờ anh em nhé!
Những cơn gió nhè nhẹ khẽ vội bước qua khung cửa sổ dưới những ánh nắng chói chang của mùa hè. Có lẽ tôi đang say những cơn nắng vàng gắt gao của mùa hạ. Tôi đang yêu những giấc mộng của chính mình, một giấc mộng khó quên.
Lặng lẽ bước đi theo lời gọi của những cơn gió, đôi chân tôi đang cứ bước đi và bước đi đến một nơi nào, dường như xa lắm. Nơi đó chỉ có tình yêu của ngày nắng ấm. Có em và có tôi, có những gì mà những người đang yêu nhau rất cần. Đó là không gian bình yên, là những nốt nhạc hòa ca trong những bầu không khí ấm áp. Có lẽ khi yêu là như vậy, một tình yêu long lanh và hạnh phúc. Vội khẽ nắm bàn tay em đến một nơi thật đẹp mà đất trời đã tạo dựng. Vội khẽ lấy món quà trong chiếc túi kết từ những tấm chân tình của một chàng trai đang yêu say đắm. Tôi yêu em không phải vì em đẹp. Mà vì con tim hai chúng ta đang cùng hòa chung hơi thở và nhịp đập. Em có biết không em là một nửa trái tim tôi, một nửa của sự sống của tôi trên cõi đời này.
Con tim tôi như muốn thốt lên ba tiếng “anh yêu em” nhưng dường như có một điều gì đó lại gượng lại trong tôi. Nhìn thấy ánh mắt của em long lanh, lấp lánh tỏa sang như những tia nắng mặt trời, đang rọi con đường tương lai của tôi phía trước. Tôi như muốn ôm chặt lấy em trong vòng tay của một kẻ khờ trong tình yêu. Đúng là tôi khờ thật để em cứ mãi ngóng trông một tình yêu từ tôi, một chàng ngốc khù khờ hay đang giả vờ ngu ngơ chạy chốn một tình yêu của em.
Tháng năm trôi qua trong lặng lẽ. Em vẫn cứ chờ, cứ đợi một tình yêu của một người mà không bao giờ đáp trả. Có lẽ, em hi vọng tình yêu của tôi nhiều lắm. Nhưng tôi chưa có sự nghiệp, chưa có tiến tài danh vọng thì làm sao xứng với những tình yêu vô bờ bến, mà em đang dành cho tôi. Bởi tôi muốn khi yêu, người mình yêu không phải chịu khổ, chịu cực trong những ngày mệt nhoài lo cái ăn, cái mặc. Rồi! những thứ gọi là tình yêu của chúng ta sẽ phải đi về đâu trong cái đói nghèo của xã hội này.
Hãy hiểu cho anh nhé em, hiểu cho một chàng khờ đang ngày đêm lo toan tương lai, lo toan những thú gọi là hạnh phúc, là một mái ấm tình yêu của đôi ta. Hãy chờ anh, chờ anh nhưng đừng tuyệt vọng… Vì một ngày nào đó anh sẽ cho em những điều gọi là hạnh phúc thật sự. Chứ không phải nhận lấy những vất vả và những mệt nhoài của công việc, hay sự suy tư về cái ăn, cái mặc mà mất đi giấc ngủ của chính mình. Anh tin chắc ngày hạnh phúc của đôi ta sẽ đến nhanh thôi! Em ạ! Rồi chúng ta sẽ được ở bên nhau không bao giờ xa cách em nhé!. Hãy hiểu cho anh nhé em, người yêu bé nhỏ của lòng anh.
Viết bài: Thiên Vương
Hình ảnh: internet
Thơ : Thương cô.
Lâu lắm rồi! chưa có dịp về thăm lại trường xưa, không biết có gì thay đổi không nữa. Thoáng chốc đã đến ngày 20/11 rồi!. Nhớ trường và nhớ cái lớp thuở ấu thơ quá!. Hôm nay, mình gởi tặng đến các bạn một bài thơ hết sức đặc biệt dành cho ngày nhà giáo Việt Nam. Bài thơ mang tựa đề : "Thương cô"
Thương cô.
Chiều về đường nhỏ mưa giăng
Mưa rơi, mưa có hiểu chăng nỗi lòng.
Người đưa lữ khách qua sông
Khổ đau ra sức vun trồng ngàn cây.
Chồi non nay hóa chim bay
Mãi lo vỗ cánh chẳng ngày hồi hương.
Nhìn cô em ngút ngàn thương
Trò đi chẳng nhớ ngày về thăm cô.
GiNO Thiên Vương
Nguồn Ảnh: internet
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)